Cho dù hắn cũng không rõ ràng thiên lao là như thế nào, nhưng nhìn Phương Khôn cười lạnh và biểu lộ của mấy thủ vệ thì hắn cơ bản có thể phán định.
Chỗ kia tuyệt đối không phải là nơi mà người bình thường có thể tiến vào.
"Nếu như người biết hắn là ai, người còn dám làm loạn không?" Tê tê tức giận vội lai
lên.
"Coi như hắn là thiên tử, đó cũng là cùng tội như thứ dân." Phương khôn khinh thường nói.
Hiển nhiên, Phương Khôn hắn chỉ biết Hàn Tam Thiên chính là Hàn Tam Thiên, mà tê tê lại đang nói Hàn Tam Thiên có thân phận Băng Thần, ngôn ngữ giữa hai bên được phiên dịch ra theo kiểu hoàn mỹ như thế.
"Được." Hàn Tam Thiên nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai tê tê, cười cười, nói: "Chẳng phải là thiên
lao thôi sao, đi là được."
"Ngươi điên rồi sao? Bọn hắn nhốt ngươi vào trong thiên lao, rõ ràng chính là muốn..." Phía sau, tê tê đã không muốn nói nữa.
Bởi vì vô cùng hiển nhiên là một khi tiến vào thiên lao, đám người này liền sẽ dùng phương pháp tra tấn người.
"Không có gì đáng ngại." Hàn Tam Thiên cười cười, sau đó anh giương mắt nhìn về phía Phương Khôn: "Chuyện giữa ta và người chỉ là ân oán cá nhân, bằng hữu của ta vô tội, ta theo các ngươi vào thiên lao."
"Ngươi nói vô tội thì là vô tội sao?" Phương Khôn cau mày nói.
Hàn Tam Thiên không nói gì, nhưng nắm chặt song quyền cũng đã nói rõ rất rất nhiều.
"Được, chuyện vừa rồi ta cũng đã tra rõ ràng, mặc dù tiểu tử này có hành vi đáng ghét, nhưng đến cùng đều là người sai khiến hắn làm, có tội nhưng không cần giam giữ vào thiên lao, hắn có thể tiến vào nhà tù bình thường."
Vừa mới nói xong, mấy tên thủ vệ bắt lấy Hàn Tam Thiên và tê tê.
"Tự ta sẽ đi." Thân thể Hàn Tam Thiên hơi động một chút, nhất thời mấy người thủ vệ đang nắm lấy bả vai anh chỉ cảm giác trên tay tê rần, lại mất tự nhiên nới lỏng tay.
Mấy tên thủ vệ sững sờ, liếc mắt nhìn Hàn Tam Thiên, không nói thêm lời, một trước một sau, mang theo Hàn Tam Thiên đi về phía thiên lao.
Chỉ là vừa đi hai bước, Hàn Tam Thiên đột nhiên dừng chân, sau đó anh chậm rãi quay đầu, nhìn về phía Phương Khôn: "Tặng người một câu, thỉnh thần thì dễ, tiền thân thì khó."
Mà lúc này trên đại điện, Phương Biểu rời tiệc chậm rãi đi ra, Khôn nhi đi ra đã lâu, cũng không biết con trai khiến hắn đắc ý phải chăng đã may mắn tìm tới Băng Thần.
Nhìn kỹ chung quanh, lúc này, hắn bỗng nhiên nhìn về phía đám người nơi xa đang tụ tập ở chỗ Phương Khôn...
Nhìn thấy người bên kia đang tụ tập, sau khi Phương Biểu nhíu mày thì rất nhanh lộ ra nụ cười.
Yến tiệc đang diễn ra, nơi đó lại có một số đông người tụ tập, tựa hồ vô cùng náo nhiệt.
Rất rõ ràng là con trai thông minh của hắn tất nhiên đã tìm được Bằng Thần, lúc này nhất định đang cùng Băng Thần lôi kéo việc nhà, từ đó mới khiến người bên ngoài ao ước.
"Con trai này của người xem ra giống chút bộ dáng, đều nói hổ phụ không sinh khuyển
tử, lời này, không sai một chút nào."
Đang nghĩ ngợi, phía sau có một âm thanh hòa ái truyền đến, quay mắt nhìn lại thì đã thấy Sài lão chậm rãi đi ra.
"Sài lão tiên sinh, ngươi sao lại ra đây rồi?" Phương Biểu hỏi.
"Lão phu thong thả ung dung đã quen, nơi nào quen với tình cảnh náo nhiệt như vậy, chẳng bằng ra ngoài hít thở, thuận tiện nhìn xem chủ nhân tương lai của hoang mạc chi giới đến tìm Bằng Thần có kết quả gì." Sài lão cười nói.