Chàng Rể Siêu Cấp

Chương 2996: Phải là một con kiến sẽ cắn người mới đúng. 




"Bình thường cũng bởi vì các ngươi có

những tư tưởng cố định tê liệt thế này cho nên mới bị những người có bề ngoài quang vinh xinh đẹp một chút dễ dàng làm ra chuyện xấu, cái gọi là nhã nhặn bại hoại, đều là như thế."

"Ta nói đúng không?" Phương Khôn khiêu khích nhìn qua Hàn Tam Thiên.



Hàn Tam Thiên vẫn cười nhạt như cũ, tê tê ở bên cạnh vội vàng nhẹ nhàng đẩy Hàn Tam Thiên nói: "Huynh đệ, người đang cười cái gì vậy chứ, ngươi nhanh chóng phản bác đi chứ."

"Ngươi rõ ràng không có..."

"Muốn gán tội cho người khác, sợ gì không có lý do?" Hàn Tam Thiên lạnh nhạt mà nói.

Đừng quên, nơi này chính là địa bàn của nhà họ Phương, Hoang Mạc Chi Thành.

Cho dù có lý, lại nói rõ được sao?

Hiển nhiên Phương Khôn cũng hiểu rõ đạo lý này, cho nên không sợ hãi, không ngừng khiêu khích Hàn Tam Thiên.

"Lời này của Phương thiếu gia giống như cũng có đạo lý."

Đây chính là thiếu gia của bọn hắn, sao có thể không tin thiếu gia của mình mà lại đi tin một người ngoài như Hàn Tam Thiên?

"Nếu quả thật như thế, hai người này quả thực cần phải bấm thây vạn đoạn, con mẹ nó, ngay cả loại nữ nhân này cũng đùa giỡn, thật sự làm mất mặt nam nhân chúng ta."

"Nói không sai, ta thấy trực tiếp hoạn bọn hắn đi."

[+]

"Ta cũng đồng ý."

Dư luận mãi mãi là thanh đao giết lòng

người tốt nhất, nhưng nó rất dễ chuyển biến, cũng bởi vậy thường bị người khác lợi dụng thay đổi theo ý mình.

Khi tất cả mọi người lao nhao chỉ về phía Hàn Tam Thiên, dùng những lời nói lạnh nhạt như thể muốn giết chết Hàn Tam Thiên.

Phương Khôn cười lạnh, sau đó, mấy bước nhẹ nhàng đi tới trước mặt Hàn Tam Thiên, ghé vào lỗ tai anh, lạnh giọng mà nói: "Họ Hàn, ban đầu ở Trung Nguyên, người khiến ta lấm lem bao nhiêu bụi đất, bây giờ, Phương Khôn ta sẽ trả lại cho ngươi gấp bội."

"Có vài người không phải người có thể chọc nổi, hiểu chưa?".

Nói xong, Phường Khôn quay người lại, giống như cười mà không phải cười nhìn qua Hàn Tam Thiên.

Hàn Tam Thiên nhẹ giọng cười một tiếng, trong mắt tràn ngập khinh thường: "Thật sao?"

Phương Khôn tà tà cười một tiếng, ánh mắt âm lãnh.

Tại Hoang Mạc Chi Thành, đương nhiên đều do Phương Khôn hắn định đoạt, muốn giết chết một Hàn Tam Thiên, chẳng phải là còn dễ dàng hơn so với bóp chết một con kiến sao? Sai, hẳn là...

Phải là một con kiến sẽ cắn người mới đúng.

Huống hồ, quan trọng nhất chính là trong tay hắn có vương bài tuyệt đối.

Nghĩ tới đây, hắn cười càng thêm âm trầm.

Ngược lại là Hàn Tam Thiên lại khá bình tĩnh, nhìn qua Phương Khôn, chậm rãi mà

nói: "Lời này, ta cũng tặng lại cho ngươi."

Nghe Hàn Tam Thiên phản bác, Phương Khôn lộ vẻ khó chịu nhưng vẫn chưa phát tác: "Đã có người ban ngày ban mặt đùa giỡn phụ nữ nhà lành, thân là con trai của thành chủ, việc này đương nhiên phải quản."

"Người đâu."

"Có"

"Bắt hai tên này lại."