Nhưng đối với Hàn Tam Thiên, ít người là một điều vô cùng tốt, ít nhất là anh có thể lặng lẽ thưởng thức phong cảnh về đêm. của Thành sa mạc.
“Thực ra nơi này cũng khá là mới lạ" Hàn Tam Thiên cười nhẹ.
Chờ đến một ngày nào đó, anh cũng muốn cùng Tô Nghênh Hạ và Hàn Niệm ở cùng một chỗ với nhau, cùng xây nên một ngôi nhà vừa rộng vừa có phong cảnh đẹp như thế này, ở một nơi hoang vu ít ai biết đến như Thành sa mạc, sống một cuộc sống hạnh phúc một nhà ba người.
Càng đến gần đại sảnh, sự im lặng khi trước càng dần biến mất, thay vào đó là tiếng người cười nói rộn ràng, ca múa rộn vang.
Khách khứa phần lớn đều đang nâng chén chúc tụng, náo nhiệt vô cùng, kẻ hầu người
hạ bận trước bận sau, gần như là không có ai để ý tới hai người ăn mặc khá giản dị đang âm thầm trà trộn vào trong yến tiệc.
Yến hội cũng được phân tầng.
Đầu tiên là đại sảnh.
Sau đó là hành lang dài bên ngoài sảnh.
Cùng với cả một khoảng sân vô cùng rộng lớn.
Trong điện bày hơn trăm bàn, đều là chỗ dành cho các vị quan to quyền quý.
Ngoài điện bày bốn trăm bàn, phần lớn đều là thân thích xa gần của nhà họ Phương hoặc là bạn bè thân thiết.
Còn trong sân bay tới mấy nghìn bàn, đa số đều là dân chúng của Thành sa mạc, hoặc là một số người dân ở các thành khác đến góp vui, tuy rằng mỗi người một vẻ khác nhau, nhưng tất cả đều có một điểm chung duy nhất.
Đó là, bọn họ đều là những hạng người vô danh tiểu tốt.
Mà hai người Hàn Tam Thiên và Xuyên Sơn Giáp lại chọn ngồi ở một nơi như vậy, hơn
nữa còn là ở góc khuất nhất ở trên sân.
“Anh giai à, điệu thấp thì điệu thấp, nhưng chúng ta cũng đâu cần điệu thấp đến mức này có chứ? Nơi này cũng quá là tệ đi" Vừa ngồi xuống liền nhìn thấy bảy dì tám cô ngồi bên cạnh mình, nguyện vọng ngắm nhìn mỹ nữ của Xuyên Sơn Giáp hoàn toàn thất bại, vì vậy hắn liền không ngừng buồn bực oán than.
Hàn Tam Thiên cười khổ một tiếng, lười để ý đến tên tiểu tử này. Mặc dù quả thực đến hơi muộn, nhưng nhà giàu quả nhiên đúng là nhà giàu, tiệc đã bắt đầu được một lúc rồi mà trên bàn vẫn tràn ngập đủ loại mỹ thực,
những món trên bàn phần lớn vẫn chưa ăn xong, có nhiều món thậm chí còn chưa có ai đụng đũa tới.
Hàn Tam Thiên cũng không hề ghét bỏ, thản nhiên ngồi xuống ăn cùng. Nhưng đúng lúc này, trong đám người đột nhiên vang lên một trận xôn xao......
Quay đầu nhìn lại, trận xôn xao này bắt đầu từ cổng Phủ thành chủ ồn ào cho tới tận khoảng sân lớn, đồng thời chậm rãi hướng về phía đại sảnh.
Không ít người đều đứng dậy ngó đầu nhìn về phía đó, ngay cả Xuyên Sơn Giáp lúc này cũng vừa gặm đùi gà vừa kiễng chân nhìn, chỉ có Hàn Tam Thiên thờ ngồi yên tại chỗ, phảng phất như là không hề ăn khớp với những người xung quanh.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy?" Xuyên Sơn Giáp nuồn bực nhìn về phía trước, nhưng trong tầm mắt chỉ toàn thấy người là người, căn bản không thể nào nhìn thấy được bên
kia đang xảy ra chuyện gì.