Hơn nữa có một điểm vô cùng quan trọng đó là, Ngọc bằng châu mặc dù chỉ cần rót vào năng lượng là có thể mở ra, nhưng bắt buộc phải là nguồn năng lượng đặc thù của Băng Thần hoặc là sự chấp thuận của Ngọc băng châu.
Điều này cũng giống như khi Hàn Tam Thiên sử dụng rìu Bàn Cổ. Mặc dù những người khác thấy anh sử dụng có vẻ vô cùng đơn giản, nhưng nếu như không có sự chấp
thuận của rìu Bàn Cổ tất cả mọi thứ đều sẽ trở nên phức tạp tới nỗi căn bản không thể nào sử dụng.
Nhìn ánh mắt của Hàn Tam Thiên, Xuyên Sơn Giáp kìm nén tâm tư một hồi cũng có vẻ đã dần nhớ ra sự quỷ dị và không hợp lý trong chuyện này liền lập tức nhíu chặt lông mày, khẽ thì thào không thành tiếng.
“Các người bị làm sao vậy? Bị ngốc rồi à? Hay là vinh dự tới nỗi choáng váng luôn
rồi?"
Thấy hai người nửa ngày không nói một lời, cứ bày ra dáng vẻ đăm chiêu suy nghĩ
người nhìn ta, ta nhìn người mãi khiến cho Lục Châu đứng bên cạnh không khỏi phun tào.
+
Đối với nàng mà nói, hai cái người Trung Nguyên đột nhiên lắc mình biến thành người lãnh đạo tinh thần có vị trí cao nhất trong thế giới sa mạc của bọn họ, đương nhiên là loại vinh hạnh này rơi xuống đầu bất kỳ ai cũng sẽ khiến cho người đó vô cùng hưng phấn, nhất thời quên hết tất cả cũng là chuyện bình thường.
Nghe được lời của Lục Châu, Hàn Tam Thiên mới hơi hồi thần, vừa xấu hổ vừa bất đắc dĩ miễn cưỡng cười khổ một tiếng: “Đối
với chuyện này, ta thực sự không có hứng thủ."
“Phải rồi, Tô tiểu thư, về chuyện thuyền hoa..."
Thấy Hàn Tam Thiên nhắc đến chuyện thuyền hoa, khuôn mặt vốn đang cao hứng của Tô Nhan lập tức trở nên buồn bã, bởi vì nhắc đến thuyền hoa cũng có nghĩa là Hàn Tam Thiên sắp rời đi.
Mặc dù.....
Mặc dù nàng chưa bao giờ bày tỏ tâm ý quá
nhiều với Hàn Tam Thiên, nhưng tình cảm qua vài ngày ở chung cộng với nhất kiến chung tình đã sớm khắc sâu trong tim nàng, khó có thể tiêu tan.
Lúc này khi nghe thấy Hàn Tam Thiên lại nhắc đến chuyện thuyền hoa, nàng cũng không tránh khỏi cảm giác đau nhói trong lòng.
Nhưng với tính cách dịu dàng, cô vẫn chỉ cười nhẹ nói: “Bây giờ vẫn đang trong quá trình chế tạo, chậm nhất là trong vòng 3 ngày nữa nữa có thể hoàn thành."
“Có cách nào làm nhanh hơn không?" Hàn Tam Thiên hỏi.
Câu nói này không thể nghi ngờ là đã cứa một nhát sâu vào trái tim vốn đã mỏng manh yếu đuối của Tô Nhan.
Hắn quả thực muốn rời đi, điều này cũng nói lên rằng, nơi này không có bất cứ thứ gì khiến cho hắn lưu luyến cả, bao gồm cả nàng.
"Ý của ta là, ta có thể khống chế Ngọc bằng châu, có phải là ta không cần dùng đến loại Ngọc bằng châu nhỏ đặc thù của các ngươi nữa hay không? Như vậy có thể rút ngắn quá trình chế tác ra Ngọc băng
châu nhỏ, liệu có phải cũng có thể nhanh chóng hoàn thành không...?" Hàn Tam Thiên khẽ cau mày.