"Chẳng lẽ.." Lưu Đào đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt đột nhiên rụt lại.
Phương Biểu và Sài lão tiên sinh nhìn nhau một cái, gật gật đầu.
"Không... không thể nào." Lưu Đào có chút không thể tin được.
"Sao lại không?" Phương Biểu lạnh giọng cười một tiếng: "Ngươi quên tin tức mà người phải người đến nói cho ta rồi sao?"
Nghe nói như thế, Lưu Đào đột nhiên sững sờ, tảm đội ngũ trinh sát bao nhiêu năm mới
có tin tức, chuyện quan trọng như thể làm sao hắn có thể quên được.
Hơi suy nghĩ một chút, liên tưởng đến tất cả tin tức trước đó đám thám tử mang về.
Thôn trang, hoang mạc, rồi mới đến Hoang Mạc Chi Thành...
Hết thảy mọi hành vi và thông tin này tựa hồ cùng với tên tiểu tử kia đều ăn khớp nhau.
Quan trọng nhất chính là chí tôn chi hỏa của nhà họ Lưu bị phá diệt.
+
Hắn lảo đảo rút lui hai bước, hiện tại hắn cuối cùng hiểu rõ, nếu như hắn nhất định phải lấy mạng của tiểu tử kia, như vậy nhà họ Lưu của hắn sẽ nghênh đón phải tình huống vạn kiếp bất phục.
Hắn đột nhiên yên lặng cười một tiếng, tinh thần khí thế cả người đột nhiên tản mất.
Phương Biểu bất đắc dĩ lắc đầu, mấy bước đi đến bên người Lưu Đào, vỗ vỗ bờ vai của hắn, thở dài một tiếng: "Ngươi a..."
"Đại... đại ca, ta... ta nên làm sao đây?" Hắn ngẩng đầu, kinh hoàng nhìn về phía Phương Biểu.
"Đây cũng là vấn đề ta đang suy nghĩ." Nói xong, hắn nhìn về phía bên ngoài: "Ta mời Nhan nhi tới, người tự cầu phúc đi."
Khi bọn hắn đang nói chuyện thì Tô Nhan mang theo Lục Châu chậm rãi đi tới...
"Nhan nhi." Nhìn thấy Tô Nhan tiến đến, Phương Biểu thay đổi trạng thái, cười cười nghênh đón nàng.
Cho dù vẫn luôn mang mạng che mặt, nhưng Tô Nhan vẫn tiến tới khách khí chào hỏi: "Bái kiến Phương thúc thúc, bái kiến Sài lão tiền bối, bái kiến..."
Khi nàng nhìn thấy Lưu Đào, trong lúc nhất Tô Nhan thời đột nhiên im lặng.
"Ôi ôi, có người dù có hơi già một chút nhưng khôi phục cũng rất nhanh, nhanh như thế cũng đã đứng ở chỗ này, tiểu thư, có câu nói rất hay, tiện nhân có mệnh cứng
rắn, có người quả nhiên thua tranh tài bị mất mặt thành tiền nhân rồi thì mệnh cũng cứng rắn luôn." Lục Châu lạnh giọng châm chọc nói.
Tô Nhan làm bộ giận dữ: "Lục Châu."
Lục Châu im tiếng, lại xem thường nhìn qua Lưu Đào, tràn ngập khiêu khích.
Nếu như bình thường, Lưu Đào tất nhiên sẽ giận dữ, nhưng bây giờ hắn chỉ ngượng ngùng cười một tiếng, nhìn qua Tô Nhan, chủ động chào hỏi: "Nhan nhi."
+
Trên mặt Lưu Đào So với ăn phân còn khó nhìn hơn, nhưng ngay lúc này hắn ngoại trừ việc nhăn mày nhăn mặt đến nỗi kẹp chết con muỗi để bày ra khuôn mặt tươi cười thì có thể thế nào?
"Lục Châu người tiểu nha đầu này, cứ mãi nói đùa với Lưu thúc." Lưu Đào xấu hổ cười một tiếng, sau đó nhìn về phía Tô Nhan nói: "Lưu thúc tuổi đã cao, khó tránh khỏi có đội khi đầu óc hồ đồ, thêm tiểu tử Lưu Lô là nghịch tử ăn nói bậy bạ, ta trong lúc nhất thời hồ đồ, tin vào sàm ngôn, trong lúc phẫn nộ mới..."
Lục Châu lạnh hừ một tiếng, nếu lời xin lỗi là
hữu dụng, vậy dùng vũ lực làm gì?
Ngược lại là Tô Nhan, không hổ là đại gia khuê tú, lạnh nhạt mỉm cười: "Lưu thúc thúc, chuyện đã qua còn nhắc lại làm gì?"
Nghe nói như thế, trên mặt Lưu Đào cuối cùng cũng thư thả hơn, không truy cứu chính là tốt nhất.