Ngay sau đó, Đông cúc nhẹ nhàng đẩy cửa gỗ ra.
Theo cánh cửa gỗ được mở ra, bên cạnh cửa sổ trong phòng, một nữ tử mặc áo đỏ đang nhẹ tay chống gò má của mình nhìn qua ngoài cửa sổ, bên trong đôi mắt xinh đẹp đều là ưu thương và ảm đạm.
Nhưng mặc dù là như thế, cũng không có cách nào che giấu dung nhan tuyệt sắc của nàng.
Đông Cúc liếc mắt nhìn đồ ăn trên bàn căn bản không được động qua, không khỏi có chút lo lắng, nhẹ giọng mở miệng nói: "Tô tiểu thư, người lại chưa ăn cơm."
Nghe Đông Cúc nói, nàng có chút ngoái lại nhìn, nếu Hàn Tam Thiên ở đây, tất nhiên sẽ khiếp sợ vạn phần, bởi vì người nọ cũng không phải là ai khác mà chính là Tô Nghênh Hạ.
"Tâm tình không tốt, không muốn ăn." Tô Nghênh Hạ lạnh nhạt trả lời.
"Tô tiểu thư, mỗi ngày ngài gần như đều không ăn được bao nhiêu, tiếp tục như vậy làm sao được? Huống hồ, ngày mai chính là đại hôn rồi, tân khách khắp nơi đã tới, ngài nói như vậy..." Đông Cúc cũng không biết nên nói thế nào.
"Thật xin lỗi, nhưng ta thật sự không đói bụng." Tô Nghênh Hạ có chút nói xin lỗi.
"Nếu không, ta nói với ngài chuyện mới vừa xảy ra trong phủ thành chủ để tâm tình ngài tốt một chút thế nào?"
Vừa mới nói xong, cũng không đợi Tô Nghênh Hạ có cự tuyệt hay không, Đông cúc liền trực tiếp đem chuyện của nam nhân hôm nay ở hậu viện say sưa ngon lành. nói ra.
Chỉ là nàng nói mặt mày hớn hở, nhưng Tô Nghênh Hạ nơi đó vẫn hai mắt vô thần như cũ, chỉ đau thương nghĩ đến chuyện của
chính mình.
Mà lúc này, bên trong chính sảnh phía trước, gia chủ nhà họ Phương vừa mới Sài lão tiên sinh ngồi xuống, sai người châm trà xong, hai người vừa nhàn tản trò chuyện vừa chậm rãi chờ người dàn xếp xong cho Tô Nhan.
Nhưng ngay lúc này, trước cổng lại có một trận xao động, khi gia chủ nhà họ Phương đứng dậy nhìn về phía ngoài cửa thì đã thấy lúc này trên mặt Lưu Đào còn dán thuốc cao, nổi giận đùng đùng một tay đẩy thủ vệ tại cửa ra vào, sau đó nhanh chân liền vột vào.
Trên mặt Lưu Đào đều là lửa giận khó tiêu, nhìn thấy gia chủ nhà họ Phương và Sài lão tiên sinh, lúc này mới có chút thu liễm: "Lưu Đào bái kiến đại ca, bái kiến Sài lão tiền bối."
Hai người nhẹ nhàng gật đầu.
Lưu Đào bất mãn khẽ ngẩng đầu: "Đại ca, Sài lão tiên sinh đến tại sao không gọi ta đến tiếp đón?"
+
"Không phải nhìn thấy người bị thương, hôn mê, bởi vậy phải người đưa người về trong phủ tĩnh dưỡng sao?"
"Tĩnh dưỡng là giả, sợ là trong lòng đại ca đã xem thường nhà họ Lưu của ta rồi?" Lưu Đào thẳng thắn nói.
"Nhưng mà đại ca xem thường hay không cũng không quan hệ, ta cũng không phải không mời mà tới, lần này ta tới, không phải liếm láp nhiều lời với Sài lão tiên sinh mà là
muốn tự tay cầm về đồ vật mà nhà họ Lưu đã mất đi." Lưu Đào lạnh lùng nói.
"Lưu Đào người muốn làm gì?" Gia chủ nhà họ Phương lạnh lùng nhíu mày.
"Ta nghe nói, tiểu tử kia bị đại ca người mang về phủ đệ, hôm nay, ta muốn tự tay
giết tiểu tử kia, chứng minh cho sức mạnh của nhà họ Lưu." Lưu Đào lạnh giọng quát.
"Ngươi muốn giết hắn?" Gia chủ nhà họ Phương nghe vậy, chậm rãi tới gần Lưu Đào.
"Đúng vậy."
Đột nhiên, gia chủ nhà họ Phường dùng một bàn tay hung hăng đánh vào trên mặt
Lưu Đào...