"Phương thúc thúc, phiền ngài tranh thủ thời gian gọi Lưu thúc thúc dừng tay đi." Tô Nhan vội vàng nói.
"Dừng tay?" Gia chủ nhà họ Phương nhướng mày: "Chuyện này làm sao dừng tay? Hoặc là nói, dùng tay còn có ý nghĩa gì sao?"
Nói xong, hắn nhìn về phía chí tôn chi hỏa cháy hừng hực, xuống tay đến mức này thì còn cứu vãng gì được?
"Huống hồ, chí tôn chỉ hỏa của Lưu thúc thúc người là vô địch trong hoang mạc, nếu bằng hữu của người đã chết, người cần gì
phải gây thêm chuyện? Để Lưu thúc thúc ngươi giải tỏa ác khí xong thì việc này cũng theo đó coi như thôi đi."
"Phương thức thúc, ngay cả ngài. ." Tô Nhan khó thở.
Lục Châu lại trừng mắt liếc gia chủ nhà họ Phương, lạnh giọng bất mãn nói: "Rắn chuột một ổ."
Nghe nói như thế, gia chủ nhà họ Phương lập tức lặng lẽ đột nhiên trừng Lục Châu một cái, còn không đợi Lục Châu có bất kỳ phản ứng gì, cả người đã trực tiếp bị một cỗ lực lượng vô hình đánh bay mấy mét, sau đó đập xuống đất, trong miệng có máu tươi hơi phun ra.
"Hồ ngôn loạn ngữ" Gia chủ nhà họ Phương lạnh giọng quát một tiếng, sau đó sắc mặt đột nhiên thay đổi, nhìn về phía Sài Vinh: "Sài lão tiên sinh, chúng ta hồi phủ trước, nơi này giao cho hạ nhân xử lý đi."
Sài lão tiên sinh nhẹ gật đầu, mỉm cười.
"Phương Tuấn, nơi này giao cho ngươi." Gia chủ nhà họ Phương phân phó xong một câu, nhìn về phía Tô Nhan, mang theo áy này nói: "Nhan nhi, sớm đi về nghỉ ngơi đi, buổi chiều Phương thúc thúc tự mình đãi tiệc, giới thiệu Sài gia gia cho người biết."
Tô Nhan bất đắc dĩ, rất hiển nhiên là gia chủ nhà họ Phương và Phương Tuấn gần như có thái độ giống nhau như đúc.
Không ai nguyện ý vì nhà họ Tô đắc tội nhà họ Lưu, còn lại vì một "người chết" cơ bản không tồn tại.
Có đôi khi tình người ấm lạnh, chỉ đến thời điểm cần thiết thì người mới có thể cảm nhận được nó tàn khốc và vô tình.
"Mời." Gia chủ nhà họ Phương nhìn Sài lão
tiên sinh mỉm cười, lễ phép mà mời.
Sài Vinh lão tiên sinh gật gật đầu, vừa muốn cất bước, lúc này, hắn lại đột nhiên nhíu mày thật sâu.
Không riêng gì hắn, nụ cười trên mặt của gia chủ nhà họ Phương lúc này cũng như thế, khuôn mặt tươi cười ngưng kết lâm vào trong trầm tư.
Tất cả mọi người sửng sốt, không biết hai người bọn hắn đây là thế nào, mới còn cười cười nói nói, thế nào đột nhiên lại bất động rồi?
Nhưng ngay khi tất cả mọi người không hiểu gì thì lúc này Sài Vinh lão tiên sinh khẽ ngẩng đầu, nhìn về phía gia chủ nhà họ Phương, trầm giọng lên tiếng nói: "Ngươi cảm nhận được cái gì không?"
"Giống như... Giống như có cỗ khí tức rất đặc biệt đột nhiên xuất hiện."
"Không chỉ như thế, ta có thể cảm giác được tựa hồ mưa gió sắp đến."
Vừa mới nói xong, hai người nhìn về phía dưới chân, đúng là lúc này đại địa có chút đang run rẩy.
Cho dù mặt đất run run với tần suất cực nhanh, phía dưới có liệt hỏa thiêu đốt không dễ bị người phát giác.
Nhưng hai vị này là người thế nào chứ? Bất cứ người nào cũng là cao thủ tuyệt thế trong hoang mạc chi giới.
Gần như đồng thời, trong mắt hai người đột nhiên biến ra vẻ hoảng sợ, rồi mới gần như đồng thời nhìn về phía người một nhà họ Lưu chính đang thôi hóa chí tôn chi hỏa bên trong.
Có lẽ ở trong mắt của người khác, chí tôn chi hỏa thực tế quá mức chướng mắt, cho nên căn bản không thể nhìn rõ lắm tình huống bên trong ngọn lửa.
Nhưng lấy tu vi của hai người mà nói, đây là chuyện không khó khăn bao nhiêu.
Hai người kinh ngạc phát hiện, ở nơi trung tâm nhất của chí tôn chi hòa, có một đạo ánh sáng trắng bỗng nhiên xuất hiện, cho dù bây giờ nó chỉ là một giọt nước nhỏ bé trong biển cả, nhưng đang lấy tốc độ cực nhanh điên cuồng bành trướng...
Trong mắt hai người gần như đồng thời hiện lên vẻ khiếp sợ không gì sánh nổi.
Mà đồng thời, toàn bộ mặt đất điên cuồng run run, một tiếng vang vô cùng lớn phát nổ, điểm sáng nhỏ màu trắng trực tiếp nổ tung...