"Cứu người?" Phương Tuấn nhíu mày: "Trong lửa kia còn có người sao?"
"Đúng vậy, Phương thúc thúc, phiền ngài nhanh hỗ trợ đi." Tô Nhan vội la lên.
"Không thể nào?" Phương Tuấn có chút không tin nói.
"Tiểu thư, nói nhiều như vậy với hắn làm gì? Người ta rõ ràng chính chỉ nhận người trong nhà, chậm chạp không muốn nhúng tay." Lục Châu tức giận nói.
Phương Tuấn cũng không tức giận, cười một tiếng: "Lục Châu, ngươi nha đầu này tính tình vẫn táo bạo như vậy."
Một câu này khiến Tô Nhan vốn luôn dịu dàng lúc này cũng bùng lên lửa giận trong mắt, tên Phương Tuấn này nhìn như hòa ái vô cùng, nhưng trên thực tế chỉ đang dùng kế hoãn binh, hết kéo lại kéo.
"Tê tê công tử, cố lên."
Đột nhiên, Lục Châu không cầu hắn nữa, quay người hướng về phía trong lửa la lớn.
Mà gần như đồng thời, tê tê và Tô Nhan cũng xoay người, hướng về phía trong lửa lớn tiếng mà hô, thay Hàn Tam Thiên góp phần tăng thêm sức mạnh.
Sau khi ba người bọn họ hô to, nữ hầu bên người Tô Nhan cũng cùng nhau lên tiếng.
Một cử động kia hiển nhiên khiến rất nhiều người kinh ngạc vô cùng.
Nhưng đáng hận hơn chính là, lúc này Phương Tuấn lại cười lên ha hả...
"Thật sự quá buồn cười." Phương Tuấn hai ha mà nói, tuy không có ý trào phúng, nhưng lại khiến người nghe thấy cực kỳ không thoải mái.
"Họ Phương kia, ngươi không nhúng tay vào hỗ trợ thì cũng thôi đi, còn cười cái gì mà cười? Mẹ người chết rồi sao?" Lục Châu tức giận mắng lại nói.
Nàng lo lắng cho Hàn Tam Thiên, nhưng bây giờ lại chỉ có thể dùng phương thức duy nhất xem ra vô dụng này để ủng hộ anh cố lên, nàng biết quả thật có chút ngu xuẩn, nhưng cũng không hẳn là bị người biến. thành trò cười.
Bị Lục Châu là vãn bối mắng như vậy, trong mắt Phương trưởng lão rõ ràng hiện lên vẻ tức giận, nhưng hắn rất nhanh nhẹ giọng cười một tiếng: "Các người ngu dốt như thế lại không khiến cho người ta bật cười sao?"
"Các ngươi không nhìn thấy là người đang ở trong lửa hay sao? Còn hộ cố lên? Ngại lửa thiêu không đủ lớn?" Phương Tuấn nhẹ giọng cười một tiếng.
"Ngươi." Lục Châu khó thở, nhưng trong lúc nhất thời lại căn bản không có cách phản bác.
Phương Tuấn nhẹ hừ một tiếng, cùng một
bang đệ tử quay đầu về phía khác, tràn đầy phấn khởi nhìn về phía chí tôn chỉ hỏa đang thiêu đốt.
Đừng nói nhà họ Phương không nguyện ý nhúng tay vào chuyện của nhà họ Lưu, coi như muốn nhúng tay thì có cần thiết sao?
ET
Lửa cháy như vậy thì e rằng ngay cả tro cũng không dư thừa.
Chỉ vì một thứ sẽ hóa thành tro mà đi đắc tội với nhà họ Lưu, cũng là một trong tứ đại gia tộc, đây không phải là ăn no rửng mỡ hay sao?
Nhìn thấy nhà họ Phương có thái độ như thế, lại nhìn chí tôn chi hỏa điên cuồng thiêu đốt, một bang quần chúng cho dù trước kia có chi viện Hàn Tam Thiên, lúc này cũng lắc đầu thở dài, lựa chọn trầm mặc.
Đại cục đã định.
"Đã xảy ra chuyện gì?"
Nhưng vào lúc này, một tiếng nói uy nghiêm truyền đến, đám người quay đầu lại nhìn, từng người đều cả kinh giật mình.
"Gia chủ của nhà họ Phương, con mẹ nó lão
11
nhân gia sao lại đến đây rồi?"
IL
Đám người nhanh chóng nghiêng người nhường ra một con đường, mà ở nơi cuối cùng, một người đàn ông trung niên mặc trường bào màu xanh, dáng người cứng cáp, khuôn mặt chữ quốc, uy vũ bất phàm đứng ở đó.