"Còn không phải sao, đây chính là dùng
2
.
một nửa giang sơn của nhà họ Lưu rồi."
"sức mạnh như thế, cho dù phóng tầm nhìn trong toàn bộ hoang mạc, ai dám tới chính diện giao đấu? Cho dù cuối cùng người trẻ tuổi kia thất bại, hắn cũng coi như thua xứng đáng."
-
1 TIF 11.11
"Nói không sai, có thể thua 2 loại tình huống này, cũng coi là thất bại có lý."
LETT
Một đám người thở dài lắc đầu, nhao nhao cảm thán.
Nhưng mà cũng có người ý tưởng đột phát:
"Nếu như hắn thắng trong tình huống này thì sẽ sao đây?"
Lời này vừa nói ra, trong đám người lập tức lâm vào tĩnh mịch.
Dưới loại tình huống này, thắng thì như thế nào?
Đây là một vấn đề khiến người ta vô cùng kinh ngạc, nhưng trái lại, cũng khiến người vô cùng buồn cười.
"Ha ha ha ha."
"Loại thời điểm này đừng đùa như vậy có được không?"
"Không sai, nghiêm túc, phải nghiêm túc, người ta đang đánh nhau kịch liệt cực kì, chúng ta làm người đứng xem, phải gìn giữ lễ phép, càng phải gìn giữ tôn trọng cơ
bản."
"Đúng vậy, sau này loại trò đùa chết người này không nên tùy tiện nói ra, khiến bản thân trở thành trò cười cho thiên hạ."
Người kia có suy nghĩ cổ quái vừa nói một câu, liền dẫn tới mọi người điên cuồng bác bỏ, tên kia đáng thương ngay cả cơ hội
phản bác đều không có, bị mắng co đầu lại rồi chỉ biết cúi đầu.
Nhưng trong lòng hắn cảm thấy không phục, ý tưởng này mặc dù có hơi cổ quái, nhưng cũng không có nghĩa là không có khả năng.
"Huynh đệ, an tâm xem so tài, ai so với ai mạnh hơn sẽ biết, còn ý nghĩ kỳ quái kia của người thì tốt nhất vẫn nên thu lại. Đây chính là gia chủ của nhà họ Lưu, tăng thêm mười một tên trưởng lão mạnh nhất, ngươi biết có ý nghĩa gì không?"
"Cái này có ý nghĩa chính là gần như hơn
phân nửa lực lượng của nhà họ Lưu đã ra trận, đừng nói kia chỉ là một tên trẻ tuổi, xem như gia chủ nhà họ Phương đến đây thì thế nào?"
Gia chủ của nhà họ Phương?
Đây chính là người mạnh nhất trong thế giới hoang mạc.
Ngay cả hắn cũng bất lực sao?
Nghe nói như thế, tên kia mờ mịt gật đầu, sau đó mới hoàn toàn từ bỏ si tâm vọng tưởng của mình.
Ngay cả gia chủ của nhà họ Phương cũng không có cơ hội chiến thắng thì xác thực người trẻ tuổi này căn bản không có có chút phần thắng nào.
"Hèn hạ."
Mặt khác, lúc này Lục Châu cũng cắn chặt răng, tức giận chửi nhỏ.
Tô Nhan và tê tê cũng gấp gáp dậm chân, nhiều người như vậy, quả thực thắng không đường hoàng.
"Tiểu Thiến." Tô Nhan nhẹ hô một tiếng.
Một nữ hầu vội vàng tới gần: "Đến ngay đây."
"Đi thông báo cho nhà họ Phương."
Nữ hầu gật gật đầu, thừa dịp tất cả mọi người không chú ý, lặng lẽ từ phía sau chạy đi, cũng một đường chạy ra bên ngoài Tụ Anh Các.
Mà lúc này ở bên trong chí tôn chi hỏa, ngọc bằng châu nổ ra bạch khí gần như chậm rãi tràn ngập khắp bốn phía xung quanh Hàn Tam Thiên, không gian xung quanh hình thành nên thế giới băng tuyết sương mù.
Nơi trung tâm nhất của ngọc bằng châu, dưới sự thôi động lực lượng của Hàn Tam Thiên, liên tục không ngừng vận chuyển khí tức màu trắng vô cùng băng lãnh ra bên ngoài.
Nhưng lúc này, một cỗ ngoại lực cực mạnh đột nhiên đánh tới.
Nhưng mà lần này, Hàn Tam Thiên đang ngồi ngay ngắn ở trước mặt ngọc bằng châu lại không hề bối rối, có, chỉ là khóe miệng nở một nụ cười lạnh...
Hàn Tam Thiên lại một lần nữa đặt cược đúng rồi.
Hoặc là nói, trong hoàn cảnh nhiệt độ cực kỳ cao lại cực kỳ bực bội, tên ngốc này dùng sự nhẫn nại và trí tuệ chân chính lĩnh ngộ được hàm nghĩa của bốn chữ lớn mà tằm thần nương nương lưu lại: thiên hạ giai đồng.