Hình như trên lưng có chút nóng...
Rồi hình như trên mông cũng khá nóng...
"Con mẹ nó, thật sự quá nóng." Một giây sau, cho dù là Hàn Tam Thiên có sức nhẫn nại cực mạnh, cũng trong nháy mắt khi nhiệt độ lên cao lần nữa mà nhổ miệng mắng to.
Ngọc bằng châu vẫn còn đang phóng thích không khí lạnh nhàn nhạt, cái này cũng đã nói lên, không phải nó không dùng được, mà là ông già kia nhất định lại ở bên ngoài gây sóng gió.
Làm sao đây?
Ngũ Hành Thần Thạch đã được thôi động đến tối đa, không thể dùng thêm nữa.
Ngọc bằng châu cũng đã thắp sáng, bắt đầu hạ nhiệt độ.
Bát Hoang Thiên Thư ở nơi đây không có đất dụng võ, một khi nhảy vào bên trong Bát Hoang Thiên Thư, thì thiên thư sẽ rơi vào trong lửa, trực tiếp bị thiêu cháy...
Đột nhiên, Hàn Tam Thiên nhíu mày.
Tằm thần để lão thôn trưởng đưa một túi thơm cho anh, nói là ở thời khắc nguy cấp có thể mở ra. Hiển nhiên, không tình huống nào nguy cấp hơn hiện tại.
Không còn nói nhảm, anh vội vàng mở ra túi thơm màu trắng từ trong không gian trữ vật, nhưng gần như ngay khi Hàn Tam Thiên vừa xuất ra túi thơm, nhiệt độ cao kịch liệt đã khiến túi thơm màu trắng bốc cháy tại chỗ.
Không kịp lo sợ bị bỏng, khi bên trong túi thơm bốc cháy lên, Hàn Tam Thiên tìm được một mảnh giấy trắng đã bắt đầu bị thiêu đốt.
"Thiên hạ giai đồng..."
Con mẹ nó, thiên hạ giai đồng..?
Hàn Tam Thiên cau chặt lông mày, đây là ý
gì?
Không hiểu thấu bốn chữ này, hình như không tìm được chữ gì có thể đối tiếp được.
Nói một cách khác, bốn chữ này nói hay không nói, có cái gì khác nhau?
Con mẹ nó, tằm thần này cũng thật sự hết nói, không thể bỏ một vật gì khác vào trong
túi thơm hay sao? Để một tờ giấy dễ bốc cháy vào đây làm được gì?
Nhưng mà đây rốt cuộc là ý gì?
Thiên hạ giai đồng?
Nóng bức sẽ khiến cho người ta sinh ra cảm xúc bực bội, thậm chí mất khống chế, huống chi còn là tình huống sống chết trước mắt.
Cho dù là người mạnh như Hàn Tam Thiên, lúc này cũng như kiến bò trên chảo nóng, gấp gáp xoay quanh.
Nhưng càng nhanh, suy nghĩ cũng càng loạn, càng loạn lại càng nhanh, thậm chí có thể khiến người sụp đổ.
Cho nên trước mắt, cho dù tâm phiền ý loạn, nhưng Hàn Tam Thiên vẫn không ngừng ở trong lòng nói với mình, ổn định, nhất định phải ổn định.
Chờ tâm tình ổn định lại, Hàn Tam Thiên tinh tế phẩm vị bốn chữ kia, ánh mắt cũng chăm chú nhìn chằm chằm phía trước.
Nhìn qua liệt hỏa hừng hực, đột nhiên, Hàn Tam Thiên nhìn sang ngọc bằng châu đang cố chống cự kia.
Thay vì cứ mãi suy nghĩ về nửa câu nói người khác cho, chi bằng dùng tinh thần hội tụ với nó, dựa vào chính mình.
"Lúc trước, thân nhan châu có thể gia trì năng lượng đã phun ra vô số lũ lụt, ngọc băng châu có phải là cũng có thể không?"
Trong đầu Hàn Tam Thiên xuất hiện một ý nghĩ cổ quái lại lớn mật.
Chưa hẳn là không thể.
Ngọc bằng châu cũng cần năng lượng thôi động mới có thể tỉnh lại, chỉ là cho tới nay
Hàn Tam Thiên đều tuân thủ phương pháp này một cách nghiêm chỉnh, dù sao có năng lượng liền có thể thắp sáng, cho nên nhiều lần cũng chỉ sử dụng một chút xíu mà thôi.
Nếu như anh đem tất cả hỗn độn chi lực toàn bộ truyền vào thì sao? Sẽ có được hiệu quả gì?