Vết tích có bề rộng chừng hai mét, lan tràn về phía trước ở một khoảng cách giống nhau, mà ở phía trên mỗi dấu vết giống như được tạo thành từ rất nhiều dấu chân.
"Có đồ vật gì đã đi qua nơi này chứ?" Hàn Tam Thiên nhướng mày kỳ quái.
Nói là vết bánh xe cũng không giống, nói là dấu chân động vật cũng không phải.
Từ dưới đất, tê tê đột ngột nghía xem, hiển nhiên hắn cũng không biết đáp án.
"Phía trước là cái gì?"
Đột nhiên, Hàn Tam Thiên ngẩng đầu, lại là mờ thấy phía trước, ở điểm tận cùng có ánh sáng sáng hiện lên.
Hai người gần như đồng thời nhìn nhau một cái, một giây sau, hoả tốc vọt tới.
Khi hai người càng đi đến gần luồng ánh sáng kia thì ánh sáng trong bóng tối cũng trở nên càng khổng lồ, càng rực rỡ hơn.
Đây chỉ có thể dùng đèn đuốc phồn hoa để hình dung, giống như là một con thuyền lớn
bên trên vùng biển rộng đang chậm rãi tiến lên trong cát, trên thuyền có treo đèn lồng lộng lẫy chói mắt, âm thanh ca múa lượn lờ độc vang trong đêm yên tĩnh, giống như tiếng trời.
Nương theo âm thanh ca múa là trận trận tiếng cười cười nói nói.
Cho dù là Hàn Tam Thiên, lúc này nhìn qua đám người trong cảnh tượng này, lại nghĩ đến bây giờ anh và mọi người đang ở trong một sa mạc nóng bức không thôi, Hàn Tam Thiên đột nhiên nhớ đến một câu thơ của vị đại lão nào đó ở địa cầu: Thương nữ không biết mối hận vong quốc, cách sống còn hát
hậu đình hoa.
Giờ này khắc này, cảnh sắc này quả thực hoàn mỹ biểu đạt tâm tình trong lòng Hàn Tam Thiên.
"Con mẹ nó, chúng ta một giống như chó chết, đám người này ở đây lại rất vui vẻ." Tê tế cũng nhìn mà nén giận, phiền muộn mà nói.
"Vừa múa vừa hát, bọn hắn giống như không cảm giác được nóng bức của nơi này vậy." Hàn Tam Thiên khẽ cau mày nói.
"Làm sao mà bọn họ lại chịu được?" Hàn Tam Thiên nhíu mày, đúng vậy, ngay cả Thổ Linh Châu ở loại địa phương này cũng sẽ cảm nhận được cảm giác buồn bực vì nhiệt độ khắc nghiệt, những người này lại thoải mái như thế.
Nhìn những ca nữ hát hò kia, quần áo kiều diễm, trông như đang ở một hoàn cảnh vô cùng bình thường.
"Đi lên xem một chút không?" Tê tê nói.
Hàn Tam Thiên gật gật đầu, một giây sau, thân thể vận khí kình, cả người lại hóa thành một luồng ánh sáng ẩn nấp trong bóng
Ở phía trên thuyền hoa" có tì bà gảy nhẹ, dương cầm chậm rãi tấu, lời ca uyển chuyển, như là tiếng trời.
Ở chính giữa thuyền hoa, có những nữ tử trang điểm lộng lẫy, vui say ca múa, như là tiên nữ hạ phàm, đẹp không gì tả được.
Mà ở bên cạnh có hơn mười người đàn ông ngồi ngay ngắn, trước bàn rượu ngon món ngon tầng tầng lớp lớp, quần áo bọn hắn lộng lẫy, bề ngoài sang trọng, trẻ tuổi mỹ lệ, khí chất xuất chúng, cũng xem như là thanh. niên tài tuần. Phía sau bọn họ có mười mấy tên hộ vệ tinh anh, cẩn trọng giữ cương vị bảo hộ.
Ở chính giữa con thuyền, rèm châu rủ xuống, trong mơ hồ có thể thấy trang trí màu lục lam, sau lưng rèm châu có một nữ tử lục y đứng đầu, bên cạnh của nàng có một nữ tử áo trắng chậm rãi ngồi ở đó.
Tuy có rèm châu ngăn cách, nhưng lờ mờ xuyên thấu qua khe hở có thể thấy được hai nữ tử kia trắng nõn, tư thái thướt tha, tướng mao như tiên.
"Đại mạc cằn cõi phương bắc, một thuyền. một buồm, một nữ trên đài, mọi người cùng thưởng thức." Lúc này, một người nam tử bưng chén rượu, chậm rãi đứng lên đối diện với rèm châu, nâng chén mà ngâm thơ.