Chàng Rể Siêu Cấp

Chương 2860: Cái cây bị thiêu đốt kia chính là Tâm Mộc. 




"Hỏa Thiêu Chi Thành?"

Nghe nói như thế, đám người đều nhìn về phía giang hồ Bách Hiểu Sanh.

"Kia là một truyền thuyết, bởi vì có mức độ đáng tin không cao, cho nên cơ bản đã sớm chậm rãi thất truyền." Giang hồ Bách Hiểu Sanh nói.



"Truyền thuyết kể rằng từ khi thế giới bát phương mở giới, liền có một chỗ vẫn luôn ở trong trạng thái thiêu đốt, hỏa tính của nó quái dị lại mãnh liệt, cứ thế xung quanh mấy trăm dặm đều ở trong tình trạng bị lửa thiêu

đốt."

"Lửa ngày đêm thiêu đốt, gió bão khó tắt, mưa to bất diệt."

"Nghe nói nó vốn là một gốc cây, dài ngàn dặm, cao vạn dặm, nhưng chẳng biết tại sao, cuối cùng lại đổ sập, sau đó dưới đáy bắt đầu cháy rừng rực, cũng một đường đốt tới rễ cây ẩn nấp trong lòng đất."

"Bởi vì rễ cây trải rộng trong lòng đất, cho nên sau khi bị thiêu đốt thì xung quanh nghìn dặm cũng hoàn toàn bị thiêu đốt, vùng này cũng bởi vì vậy mà hóa thành sai mạc."

"Chỉ là loại truyền thuyết này phần lớn bị

cho là lời nói vô căn cứ, lưu truyền trên giang hồ cực thấp."

"Trên đời này, cho dù có lửa không giống bình thường thì cũng không thể nào là bởi vì thiêu đốt cây cối mà trở nên không tầm thường."

Nghe giang hồ Bách Hiểu Sanh nói xong, Hàn Tam Thiên lại nhíu mày, quái dị nhìn chằm chằm tê tê.

Tê tê cũng nhíu mày, tựa hồ rơi vào trầm tư.

Tộc trưởng tộc Kỳ Lân khi nói về vụ từng đề cập qua, thế giới vốn có bốn cây, nằm ở tứ phương, mà cực bắc chính là Tầm Mộc.

Có thể truyền thuyết mà giang hồ Bách Hiểu Sanh nói là thật hay không?

Cái cây bị thiêu đốt kia chính là Tâm Mộc.

Về mặt thời gian mà nói thì vô cùng có loại khả năng này, từ cây cối lớn nhỏ mà nói càng có khả năng này.

Thiên địa mở, bốn cây sụp đổ, hình dạng của nó cũng ăn khớp với trong truyền thuyết giang hồ Bách Hiểu Sanh nói, còn

chuyện lớn nhỏ, vì bốn cây là cây Cổ Thần, có thể thông thiên hạ, cho nên cũng phù hợp với đặc tính rễ cây phủ rộng.

Về việc lửa cháy, vô cùng có khả năng liên quan đến trận quyết chiến thần ma cuối cùng.

Hiển nhiên, không chỉ có Hàn Tam Thiên nghĩ như vậy, tê tê bên kia cũng nhíu chặt lông mày, cả người lâm vào trong trầm tư.

"Nơi này nóng rất quỷ dị, có lẽ, đây là chuyện thật cũng không có gì lạ." Ngưng Nguyệt nhíu mày mà nói.

"Nếu là như vậy, một đám người chúng ta không phải sẽ bị nướng chết ở đây sao?" Đao Thập Nhị phiền muộn nói.

"Chúng ta nhất định phải mau rời khỏi nơi này mới được." Tần sương nói khẽ.

Nhưng vấn đề là sa mạc này lớn không bờ bến, làm sao rời đi?

"Tam Thiên, nếu không chúng ta đi đường suốt đêm?" Tần Sương mấy bước đi tới bên cạnh Hàn Tam Thiên, nhẹ giọng mà nói.

"Mọi người đã đi ròng rã một ngày, rất nhiều

đệ tử thậm chí đã mỏi mệt đổ xuống, chúng ta không cách nào tiếp tục đi nữa." Giang hồ Bách Hiểu Sanh lắc đầu: "Nhất định phải nghỉ ngơi một đêm."

"Nếu như ban đêm nghỉ ngơi, đợi đến sáng mai lại bị mặt trời thiêu đốt thì đến lúc đó sẽ chỉ làm chúng ta đã rét vì tuyết lại lạnh vì sương." Tần Sương cự tuyệt nói.

"Được rồi, không được ầm ĩ." Hàn Tam Thiên nhíu mày, quay mắt nhìn chúng đệ tử phía sau, từng người trông mong nhìn anh, mỏi mệt gần như sắp muốn sụp đổ.