Hàn Tam Thiên nhướng mày, lắc đầu: "Thế nào?"
"Trong thôn có năng lượng rất mạnh đang lưu động." Tê tê nói xong, nhìn về phía Hàn Tam Thiên: "Ngươi không cảm giác được
sao?"
Hàn Tam Thiên vừa muốn nói chuyện, tê tê Vỗ vỗ đầu: "Mẹ nó, quên đi, chúng ta đang ở dưới mặt đất, chỉ có ta mới có cảm ứng cực mạnh."
"Trong thôn xảy ra chuyện sao?" Hàn Tam Thiên nhẹ giọng cau mày nói.
"Không rõ ràng, nơi có linh khí nổ tung cách xa mặt đất chừng gần trăm mét." Tê tê nói.
"Ở dưới mặt đất của thôn?" Hàn Tam Thiên nhướng mày, khiến anh hoang mang vô cùng.
Nếu trong thôn trang bộc phát xung đột gì đó, Hàn Tam Thiên vẫn còn tiếp nhận được, nhưng dưới mặt đất bộc phát xung đột là ý gì?
"Tiểu tử ngươi không phải có đồng bọn đó chứ? Người thuộc thổ, đồng bọn của người Ở dưới đất giở trò quỷ, cũng rất bình thường." Hàn Tam Thiên hoài nghi nói.
Tê tê bỗng cảm giác cả người xiết chặt: "Ca, hiện tại ta cũng là người của người rồi, ta còn dám làm loạn hay sao? Huống hồ, nếu như ta có đồng bọn thì lần thứ nhất lúc gặp mặt đã lôi ra đánh nhau với người rồi, còn lưu đến bây giờ làm gì chứ?"
"Lại nói, kia là chuyện xảy ra ở trong phần mộ dưới đất của thôn trang, không có quan hệ gì với ta hết."
"Phần mộ dưới mặt đất?"
"Thân là Thổ Linh Châu, dưới mặt đất của thôn trang có cái gì đương nhiên không thể gạt được con mắt của ta. Chỗ kia có ngôi
mộ, mặc dù ta chưa từng tiến vào nhưng ta cảm ứng được bên trong có rất nhiều tảng
đá."
"Rất nhiều tảng đá?"
"Đúng vậy, phần mộ đều là đồ vật làm bằng tảng đá, ngay cả một bộ thi cốt cũng không
CÓ."
Nghe nói như thế, Hàn Tam Thiên không khỏi nhíu mày.
Còn có phần mộ kỳ quái như vậy sao? Chẳng lẽ chôn cất y quan áo mũ?
"Mẹ nó, người sẽ không phải là người bên ngoài tô vàng nạm ngọc bên trong thối rữa chứ? Luôn miệng nói giúp thôn dân, kì thực là muốn trộm kim y ngọc giáp trong phần
mộ của người ta?" Đột nhiên, tê tê nhớ tới cái gì đó.
"Kim y ngọc giáp?" Hàn Tam Thiên cười một tiếng: "Tiền của ta mang ra đây có thể chôn sống người luôn."
"Vậy ta cũng không biết."
"Đi qua nhìn một chút."
Chỉ mấy giây sau, hai người liên đã đi tới nơi cuối cùng.
Nhưng mà tê tê lại không động.
"Thất thần làm gì?" Hàn Tam Thiên cau mày nói.
"Đến đây."
"Đi vào."
Tê tê vẫn bất động như cũ, nhưng sắc mặt lại có chút ửng hồng.
"Ngươi đừng nói với lão tử là người vào không được nha?" Hàn Tam Thiên tựa hồ phát hiện cái gì.
Sắc mặt tê tê càng thêm ửng đỏ, lúng túng sờ sờ đầu.
"Ừm, vào...vào không được."
"Xung quanh phần mộ đều dùng vật liệu đá đặc thù, đường kính vượt qua ba mét..."
Nếu như có thể vào thì lúc trước tê tê đã sớm đi vào xem rõ ràng rồi.