Chàng Rể Siêu Cấp

Chương 2463: Đừng tìm nữa, tôi ở đây. 




Nước ngừng lại, sơn cốc bắt đầu trở lại sự tĩnh mịch của màn đêm.

Chỉ trong chốc lát, có thể nghe thấy âm thanh đá rời truyền tới từ đáy sơn cốc, nhỏ bé vang lên.

.

Trên mặt đất, bởi vì có sự tồn tọa của tia điện, cuối cùng cũng phát ra ánh sáng, nhưng vẫn chập chờn lóe sáng.

Nhưng.

Ngay chính khoảnh khắc lóe sáng lên, đám hòa thượng mới phát hiện ra cảnh tượng kinh hãi.

Trong sơn cốc âm u, không còn nhìn thấy thân xác của Hàn Tam Thiên nữa, chỉ nhìn thấy một bóng người từ từ ngồi dậy, hai chân xếp lại, hai tay buông lỏng, hệt như một bức tượng.

Nhưng đáng tiếc vì ánh sáng quá yếu ớt, trước khi nhìn rõ được là ai, thì sơn cốc lại bắt đầu rơi vào màn đêm u tối.

Ầm!!!

Một tiếng nổ vang lên, trời đất lại lóe sáng lên.

“Đó là thứ gì vậy?"

“Đó là!!!"

“Đó là !!!”

Lần này tất cả đều mở to hai mắt, cuối cùng họ đã có thể nhìn thấy rõ rệt.

Nhìn thấy một người đang ngồi một cách an

yên.

Nhưng mà...nhưng mà tên tiểu tử này không phải bị tia điện và phật uy thiên long đánh đến thừa sống thiếu chết hay sao? Sao lại có thể như vậy chứ?"

Tất cả đều trợn tròn mắt ngồi bệt xuống đất, thậm chí có người bị dọa đến mức mặt mày cắt không còn giọt máu, gương mặt trắng bệt chẳng khác nào con quỷ trong bóng tối.

Hắn đương nhiên phải chết rồi mới đúng, sao lại có thể như thế này chứ?

“Tránh ra" Minh Vũ đẩy tên hòa thượng trung niên đang đứng trước mặt ra sang một bên, vội vã chạy đến bên vực vách núi, đưa mắt nhìn xuống sơn cốc.

[+]

Hàn Tam Thiên, người kia chính là Hàn Tam Thiên.

“Đây..." Lão hòa thượng mặt mày kinh hãi, bị hoảng sợ đến mức không thể thốt nên bất cứ từ ngữ nào.

“Còn ở đó làm gì? Phế vật, ta đã nói trước với người, Hàn Tam Thiên không phải người bình thường, không nên nới lỏng cảnh giác với hắn." Minh Vũ tức giận hét lên.

Cô vừa mắng thì đám hòa thượng mới định thần lại, lão hòa thượng hoảng loạn ra lệnh, tất cả lập tức ngồi vào vị trí, miệng bắt đầu niệm những câu thần chú kì lạ, Khởi hồn chú lại bắt đầu hình thành.

Chỉ là đám hòa thượng không còn vẻ đắc ý và chắc chắn như khi nãy nữa, trên mặt chúng lúc này mồ hôi lạnh khôn ngừng túa ra, thậm chí có người không kìm nén được sự lo lắng trong lòng, khó khăn mở miệng niệm chú.

Mặc dù đang niệm nhưng âm thanh như đang lẩm nhẩm trong miệng, không ngừng run rẩy, rỏ ràng bọn chúng đang hoảng sợ đến tột cùng.

Đám hòa thượng niệm chú một cách tốc độ, sấm chớp cuồn cuộn trên bầu trời, những tia sét như con mãnh hổ bị nhốt trong lồng, bất cứ lúc nào cũng đều có thể xông ra.

“Sư phụ được rồi." Tên hòa thượng trung niên nhìn thấy tia sét tập hợp lại, cuối cùng sự lo lắng trong lòng cũng được hạ xuống.

“Được, không chần chừ nữa, lập tức tấn công"

Lão hòa thượng vừa dứt lời, liền phất lá cờ trong tay lên.

Một trăm lẻ bảy lá cờ xung quanh cũng lập tác động đậy.

Ầm!!!

Một tiếng nổ vang lên, tia điện kinh trời bắt đầu giáng xuống.

Bầu trời lập tức trắng xóa.

Lão hòa thượng thở hắc ra một hơi, vì phát hiện kịp thời, khi khởi động lại Khởi hồn chú, chỉ trong thời gian ngắn liền có thể không chế được tên tiểu tử này.

Các tên còn lại đưa mắt nhìn nhau, chỉ có thể cười khổ.

Sau cơn mưa trời lại sáng, nó thật sự khiến hắn phải toát mồ hôi lạnh. xảy ra, có sợ hãi cũng không có ích lợi gì, giống như bây giờ, tất cả hi vọng vào khởi hồn chú bao nhiêu thì cũng sẽ lập tức thất vọng bấy nhiêu.



chapter content