Chàng Rể Siêu Cấp

Chương 2456: Sự đau khổ của Tô Nghênh Hạ.




“Hắn không còn nhiều thời gian nữa đâu, Tô Nghênh Hạ"Lục Nhược Tâm lạnh lùng nói, sau đó định quay người lại rời đi.

“Được." Tô Nghênh Hạ nghiến chặt răng, đưa ra sự lựa chọn vô cùng đau đớn và khó khăn.

Khóe miệng Lục Nhược Tâm đột nhiên nhếch lên, quay đầu lại hỏi với vẻ mặt thân thiện: “Ngươi chắc chắn chưa?"

“Ta chắc rồi." Tô Nghênh Hạ nghiến chặt răng lại rồi gật đầu.

Từ một góc độ nào đó mà nói, Tô Nghênh. Hạ còn cảm thấy bản thân chính là kẻ có tội với Hàn Tam Thiên.

Giống như những lời nói của Lục Nhược Tâm, cái gọi là tình yêu đó, quả thật như đang giết chết đối phương.

Cô đã liên lụy đến Hàn Tam Thiên quá nhiều, thậm chí khiến Hàn Tam Thiên gặp phải nguy hiểm này đến nguy hiểm khác, nếu như Phù gia giống như đỉnh Lam sơn giúp đỡ được Hàn Tam Thiên như vậy thì

Với bản lĩnh của Hàn Tam Thiên, cho dù không phải là bá vương thiên hạ, cũng chắc chắn sẽ là một con rồng kiêu ngạo mạnh mẽ, không thể bị thương đến như vậy.

(+

“Có thể lời nói không có bằng chứng, hãy viết chữ ra để có được căn cứ"Dứt lời, Lục Nhược Tâm liền hành động, một tờ giấy trắng liền bay đến.

Lúc tờ giấy rơi xuống tay của Tô Nghênh Hạ, trên đó đã có chữ viết rõ ràng từ trước.

“Ngươi sớm đã chuẩn bị mọi chuyện" Tô Nghênh Hạ không ngốc chau mày lại, liền hỏi.

“Ta đã nói qua, ta rất lo lắng cho Hàn Tam Thiên, vì vậy đã chuẩn bị trước, có vấn đề gì sao?" Lục Nhược Tâm lạnh lùng đáp.

“Nếu như không có vấn đề gì, thì nhanh kí tên vào"

Tô Nghênh Hạ nghiến chặt răng lại, tay động đậy, nắm chặt cây bút, do dự một lúc rồi cũng kí tên vào tờ giấy.

Lục Nhược Tâm dơ tay lên, tờ giấy trong tay Tô Nghênh Hạ lập tức bay đến tay ở ta, nhìn qua chữ kí trên giấy, trên mặt ả ta liền xuất hiện nụ cười.

Lấy được tờ giấy, Lục Nhược Tâm liền phì cười: “Được, ta sẽ lập tức thông báo với Phương khôn xuất binh cứu người."

Lục Nhược Tâm chau mày lại, cảm nhận được có chuyện gì không tốt sắp xảy ra: “Lời nói của ngươi rốt cuộc có ý gì?".

Chính là ý trong câu nói đó"Lục Nhược Tâm bình thản đáp.

“Ngươi không đi sao?" Tô Nghênh Hạ cảm thấy có điều gì đó không đúng, liền lạnh giọng hỏi lại.

+1

“Ngươi đơn thân độc mã?Lục Nhược Tâm, ngươi rốt cuộc có ý gì? Người đang nuốt lời sao?" Tô Nghênh Hạ lập tức nghi ngờ hỏi.

“Lục Nhược Tâm ta nói lời sẽ giữ lấy lời. Ta đã nói sẽ đi cứu Hàn Tam Thiên thì nhất định sẽ đi. Nhưng ta cũng giống như ngươi, đều là nữ nhân, phải hiểu rằng, thân phận làm nữ nhi muốn gia tộc xuất binh thì đâu có dễ dàng gì? Huống hồ là người mà ta thích nhưng hắn lại không thích ta chứ?"

“Cha của ta đồng ý, các bật tiền bối của đỉnh lam sơn sẽ đồng ý sao?"

Lời lật lọng này của Lục Nhược Tâm khiến Tô Nghênh Hạ không biết nói gì thêm.

Cảm giác này Tô Nghênh Hạ cũng đã từng nếm trải qua? Trong gia tộc, thân là nữ nhi sao lại dám vì một người xa lạ không liên quan đến mình mà hi sinh chứ.

Trừ khi có lợi ích gì đó.

“Thật ra muốn ta lãnh đạo đội quân tinh nhuệ của đỉnh Lam Sơn, cộng thêm đám người của Phương Khôn, đừng nói chỉ là vạn tên yêu tăng, cho dù nhiều hơn gấp đôi ta cũng không hề sợ, nhưng đáng tiếc."

Tô Nghênh Hạ nghiến chặt răng, cô không phải là kẻ ngốc, đương nhiên có thể hiểu được tâm lý của Lục Nhược Tâm, liền nói: "Ý của người chính là muốn Hàn Tam Thiên phải có quan hệ với người sao?"

“Đúng vậy, nhưng mà cho dù không có người, hắn cũng sẽ không thích ta. Mặc dù ta có lòng tin là hắn sẽ thích ta, nhưng đáng tiếc, thời gian đã không còn nhiều."

“Vì vậy nên?" Tô Nghênh Hạ lạnh lùng hỏi.

+

“Một cô gái thông minh như ngươi, đương nhiên biết ta muốn cái gì” Lục Nhược Tâm cười một cách nham hiểm.

Sao Tô Nghênh Hạ lại không hiểu ý của ả ta chứ? Thứ mà cô ta muốn giống hệt với thứ mà Phương Khôn muốn.

“Tình cảm của vợ chồng ta rất sâu nặng, đều khiến người khác ngưỡng mộ." Lục Nhược Tâm trừng mắt nhìn ả ta rồi hít vào một hơi thở sâu: “Được, ta sẽ có cách với Hàn Tam Thiên"

“Ngươi có cách sao?" Lục Nhược Tâm chau mày, tim khẻ loạn nhịp.

Sắc mặt của Tô Nghênh Hạ lạnh đi: “Đúng vậy.”

“Ngươi có cách gì?" Lục Nhược Tâm nghi ngờ hỏi.

“Ngươi không tin ta sao?"

“Vì sao ta phải tin người chứ?"

“Dựa vào ta là người hiểu rõ Hàn Tam Thiên nhất trên thế giới này, người ta yêu nhất chính là hắn, và người hắn yêu nhất cũng chính là ta, như vậy đã đủ chưa?" Tô Nghênh Hạ không khách khí nói.

Chỉ với câu nói này đã thuyết phục được Lục Nhược Tâm, ả ta không thể nói thêm bất cứ lời nào. Lời nói của Tô Nghênh Hạ quả thật khiến cô ta không thể phản bác lại được.

Đó chính là bản lĩnh của Tô Nghênh Hạ, cũng là điểm yếu của Lục Nhược Tâm, trước mặt Tô Nghênh Hạ, ả ta hơn hẳn về tất cả mọi thứ, điểm duy nhất ả ta thua Tô Nghênh Hạ đó chính là không thể nắm bắt được trái tim của Hàn Tam Thiên.

Bây giờ người đã tin chưa?" Tô Nghênh Hạ lạnh lùng nói.

Lục Nhược Tâm cảm nhận được dường như bản thân đang bị thua thế, liền chau mày đáp: “Ngươi muốn làm gì?"