Chàng Rể Siêu Cấp

Chương 2333: Tiểu đào




Hàn Tam Thiện cô gắng kìm chế sự đau lòng, thốt ra câu hỏi ngay cả bản thân cũng không dám tin.

Sau đó, vô cùng nóng lòng chờ đợi câu trả lời của Tiểu đào.

Mặc dù câu hỏi này vô cùng đột ngột và hoang đường, nhưng đó chính là điều xuất hiện trong đầu Hàn Tam Thiên lúc này.

Những lời nói của Tiểu đào, đối với người khác không có ý nghĩa gì, nhưng đối với Hàn Tam Thiên mà nói, hắn quả thực rất hiểu con người của Tiểu đào.

Cho dù vẻ mặt luôn điềm tỉnh, dịu dàng nhưng ẩn sâu bên trong tính cách của cô ấy là sự quật cường và kiên cường.

Im lặng hồi lâu, nhưng Tiêu đào vẫn không thốt ra bất cứ ẩm thanh nào.

“Tam Thiên ca, cẩn thận.” 

Đột nhiên, giọng nói của Tiểu đào thản thốt vang lên, đến lúc Hàn Tam Tiên đưa mắt nhìn lại, thì trong lòng dự cảm đã có chuyện gì đó không hay xảy ra.

Chết tiệt, chính vì phân thần nên Hàn Tam Thiên không hề để ý, lúc này cơ thể đã bị cơn lốc xoáy màu đen của thiên hà xã tắc đồ hút vào.

Nhưng lúc này đã kề cận trong gang tấc, muốn vùng vẫy thoát ra cũng không còn kịp.

"Ầm!!!"

Cùng với âm thanh vừa phát ra là tám ảo ảnh chân thần của Hàn Tam Thiên cũng bị hút vào bên trong cơn lốc xoáy, sau đó tất cả lập tức yên ắng trở lại.

“Cái gì?”

Ở dưới mặt đất vẫn còn vài người đứng về phía Hàn Tam Thiên, trừ bọn họ ra, ngay cả những người đang ngã rạp trên cỏ cũng không ngừng hồ lên.

Dù gì, Hàn Tam Thiên đã chiến đấu ác liệt lâu như vậy vẫn có thể giữ được phong độ, còn có thể đánh lại được một nhân vật lợi hại như Áo Thế, vậy mà ngay cả phản khán cũng không kịp liền đã bị hút vào bên trong Thiên hà xã tắc đồ, không khỏi khiến người khác kinh ngạc mà thốt lên.

“Lục Vô Thần lợi hại đến vậy, có thể với Hàn Tam Thiên ngang tài ngang sức đấu với Áo Thế, lại bất lực dưới tay của Lục Vô Thần. Trời ơi, giữa các chân thần lại có khoảng cách lớn đến vậy sao?” Có người bất giác thốt lên.

“Đừng nói bậy, rõ ràng chỉ là sơ xuất của Áo chân thần mà thôi, hơn nữa Hàn Tam Thiên cũng không hề yếu ớt như các ngươi nghĩ, chỉ là Áo chân thần đã làm tiêu hao sức mạnh của Hàn Tam Thiên trước, mới khiến cho kẻ khác ngồi không hưởng lợi mà thôi.” Có người thân cận với Hải Vực Dũng Sinh đột nhiên lên tiếng phản bác.

“Ha ha, người nói ra những lời này, sợ rằng đến ngay cả người cũng không dám tin. Sự thật còn mạnh hơn những lời hùng biện đó, một người bị Hàn Tam Thiên ném xuống đất, một người khiến Hàn Tam Thiên không thể chống đỡ nổi, tất cả đã rành rành ra trước mắt rồi.”

“Nhưng mà thành thật mà nói, mặc dù Hàn Tam Thiên bị thu phục như vậy, nhưng cũng phải thừa nhận rằng, hắn vẫn có một chút bản lĩnh, không hổ danh chúng ta xem hắn như một tấm gương, chúng ta có thể tu luyện đến trình độ như hắn ta đã là một kì tích rồi.” 

Sau khi kinh ngạc xong, tất cả lập tức dõng dạc ca ngợi Lục Vô Thần và đỉnh Lam sơn.

Kẻ thắng làm vua, kẻ thua thì làm giặc. Những vẫn không trở thành đề tài bàn tán của người khác trong lúc rãnh rỗi.

Hàn Tam Thiên rơi vào tình thế như hiện tại, không biết là nên vui hay nên buồn.

“Đệ nhất thiên hạ, Lục Vô Thần.”

“Bất khả chiến bại, Lục Vô Thần.”

Lúc này, tất cả đệ tử của Lục gia nắm bắt cơ hội ngàn năm có một này, lập tức hô hào lên.

Lúc này không thể hiện uy quyền của đỉnh Lam Sơn thì đợi chờ đến khi nào nữa.

Ngược lại, các đệ tử của Áo gia lúc này lại vô cùng gượng gạo, buồn bã.

Tinh thần của Hải Vực Dũng Sinh đồng thời cũng suy sụp theo.

Ngược lại, Diệp Thần Các đáng lẽ ra cũng có biểu hiện như vậy nhưng không ít người lại thở phào nhẹ nhõm, trên mặt nở một nụ cười giống như sau cơn mưa trời lại sáng, trút bỏ hết được những sợ hãi, lo lắng trong lòng.

“Đáng chết.” Áo Thế phất tay, vô cùng bực bội thốt lên.

Còn cho rằng luồng thanh quang kia sẽ mang đến điều kì diệu gì, kết quả chỉ cho thấy rằng bản thân hắn đã ảo tưởng quá nhiều.

Trên không trung, Lục Vô Thần cũng thở phào nhẹ nhõm, trong tay cử động, một luồng sức mạnh lập | tức hút hắc khí còn lại vào bên trong Thiên hà xã tắc đồ. 

Nếu như nói rằng luồng thanh quang kía chính là kì vọng cuối | cùng của Ao Thê, thì đó lại là nỗi lo | sợ đối với Lục Vô Thân.

Thật may, mọi thứ đã không tồi tệ như vậy.

Mà lúc này, Hàn Tam Thiên bị vòng xoáy hút vào bên trong Thiên hạ xã tắc đồ, chính là một nơi u tối hơn. độn.

| Cơ thể lơ lửng trên không cùng với | luồng khí đang nhẹ nhàng chuyên động, Hàn Tam Thiên cảm nhận được cơ thể dường như đang chuyển động cùng với quĩ đạo của vòng xoáy di chuyển vào trung tâm.

“Tiểu đào.”

| Hàn Tam Thiên sử dụng ý thức thốt | lên một tiếng, nhưng rõ ràng bên | trong thiên hà xã tắc đồ, đã không còn bất cứ ai trả lời hắn.

“Đây là nơi chết tiệt nào vậy?” Hàn Tam Thiên đưa mắt nhìn quanh, nhưng khắp nơi chỉ là một màu đen vô tận.

“Ta phải thoát ra bên ngoài.”Hàn Tam Thiên mở to hai mắt nhìn xung quanh.

“Một nơi quỷ dị như thế này, chỉ dựa vào sức mạnh bình thường thì không thể nào thoát ra được, người huynh đệ, đành dựa vào người vậy.” Hàn Tam Thiên nói xong liền dùng tay chưởng vào ngực của mình.

Trong thế giới tiên thiên chỉ bảo, một khi bước vào, chỉ dựa vào sức mạnh bình thường để thoát ra bên | ngoài là điều không thể.

| Rìu bàn cổ là một tiên thiện chí bảo với sức mạnh to lớn, chỉ có nó mới có thể giúp được.

| “Đại diễn nhi hành, Khí động Bát Hoang, Dĩ ngô chi huyết, Hoán nhĩ giác tĩnh. Thân binh đâu lệnh, Vạn | thiên qui nhất.” Lúc Hàn Tam Thiên nhẩm thần chú thì lập tức luồng | thanh quang trên người đồng thời xuất hiện, sau đó Hàn Tam Thiên tập trung tinh thần, cảm nhận và để trái tim mình với rìu bàn cổ hợp lại | thành một.