Chàng Rể Siêu Cấp

Chương 2179




Cảm nhận được ảnh mắt của Hàn Tam Thiên, đảm người Phù Mãi không khỏi kinh sợ. Phù Thiên tức giận không thể át, dùng ánh mắt

không thể tin được nhìn Hàn Tam Thiên:

"Hàn Tam Thiên, rốt cuộc là người muốn làm gì?"

"Làm gì ư? Phù Thiên, Phù gia của ông làm nhục tôi cũng không sao hết, nhưng chuyện các người bắt nạt Nghênh Hạ và Niệm Nhi, ông nghĩ rằng tôi sẽ coi như chưa bao giờ xảy ra hay sao?"

Hàn Tam Thiên cười lạnh lẽo, tia lạnh trong ánh mắt anh thậm chí còn khiến cho Phù Thiên cảm thấy lưng mình lạnh buốt:

"Nhưng mà ông không cần lo lắng, tạm thời mà nói,

tôi cũng không có dự định bảo thù, tôi sẽ nhớ lên

đầu ông, bây giờ, chỉ thu chút lãi thôi."

“Để cho Phù Mị lại đây."

Hàn Tam Thiên lạnh giọng nói,

Phù Thiên vừa sợ vừa giận, nghĩ muốn trở mặt nhưng lại không dám làm, dù sao hậu quả của việc trở mặt, ông ta không nhận nổi, nhưng có một chuyện có thể xác định, rằng phái Hư Vô không đứng về phía bọn họ, vậy kết quả chỉ có một, bất kể dù có thắng hay thua, nguyên khí của hai nhà PhùDiệp sẽ bị tổn thương nặng thậm chỉ sẽ không guơng dây nổi

Hàn Tam Thiên, ngươi ra đi"

Trong long Phù Mi vô cùng sợ hãi, cả người lại giả và binh tĩnh, tức giận mắng lớn:

Chỉ dựa vào một tên rác người như ngưoi, mà cũng dâm bất nạt đến bốn tiểu thư hay sao?"

Hàn Tam Thiên lạnh lùng nhắc chân, mạnh mẽ đứng lên, sức mạnh trong tay cũng âm âm mà động.

Thiên hỏa Nguyệt luân hóa thành cung tên xanh đỏ, manh mẽ run lên trong tay anh

Rong!

Bỗng nhiên tử long nhày ra, rit gào lên đến tận trời

Lại vung tay lên lần nữa, đột nhiên có mấy trăm kỳ thủ trống rồng xuất hiện, tất cả mạnh mẽ mà đừng tụ lại ở phía sau lung Hàn Tam Thiên, sắp xếp một cách vô cùng chính tả ở trong ngõ nhỏ, một đám kỳ thử nhe răng trợn mắt, hung thần ác sát.

Bỗng có mầy trăm con kỳ thủ bắt ngo xuất hiện, trong không trung còn có từ long xoay quanh, khỉ thể at người, những người ở đây đều bị dọa đến vô cùng khiếp sợ.Đảng sợ nhất chính là, lúc này trong tay trái Hàn Tam Thiên còn nắm bủa Bàn Cổ, mái tóc biến thành màu trắng, khí thế của anh khuếch tán ra xung quanh, những người đứng trong vòng trăm mét đều có thể cảm nhận được uy áp mạnh mẽ khiến cho người khác không thể hít thở nổi của anh.

Người kia..."

"Khí tức này cũng quá mạnh mẽ rồi? Đây còn là người hay sao?"

"Loại khí tức như thế nào, ta từng nhìn thấy được từ hai vị chân thần của đình Lam Sơn và hải vực Vĩnh Sinh lúc còn ở điện Kỳ Sơn. Mạnh mẽ, thật sự là rất mạnh mẽ, dường như khiến cho người ta không thể thở nổi."

“So với những cái này, thứ càng đáng sợ hơn chính là đại quân kỳ thú ở bên cạnh hắn. Các ngươi cũng đừng quên, trong trận chiến với Dược Thần các kia, chính là nhờ đám kỳ thú này mấy lần tấn công bất ngờ, tạo thành những đòn tấn công trí mạng cho Dược Thần các."

"Nghe nói kỳ thú là của phải Hư Vô, sao bây giờ lại bị tên kia khống chế được chứ?"

Sắc mặt đám người đứng xem đều vô cùng kinhngạc, đồng thời cũng bắt đầu suy luận về tất cả.

Lúc này, có người vỗ đầu của chính mình, kinh ngạc

nói:

"Ta dựa vào, vừa rồi ta còn nói cái gì? Chẳng lẽ, những tin tức phổ thông không đáng tin cậy kia của ta, mới là tin tức thật hay sao?”

“Có ý gì vậy?"

Có người bên ngoài hỏi.

Những tin tức vụn vặt kia cho rằng, trận chiến này cũng không liên quan đến hai nhà Phù Diệp, thậm chí cũng không có liên quan gì đến phái Hư Vô, chủ yếu là dựa vào một người. Mà người kia, nghe nói chính là Người thần bí."

Người nọ nói.

Mới đầu, hắn ta cũng không tin tưởng gì những tin tức này hết, đương nhiên sẽ cho rằng nó không đáng tin cậy, nhưng ai ngờ được, càng xem những vở kịch này, lại càng phát hiện ra việc này thế mà lại giống đến như thế.

Đây còn là những tin tức vụn vặt không đáng tin cậy sao, rõ ràng chính là tin tức kinh người mới đúng.

"Từ từ! Không đúng, ta nhớ rõ Người thần bí có mộtvũ khí màu đỏ xanh rất độc đáo, sao người này cũng giống như thế."

"Trọng điểm cũng không phải là ở vũ khí đỏ xanh kia, mà là...Mà chính là chiếc bùa ở trong tay hần, các ngươi không cảm thấy kia chính là "

"Bủa Bàn Cổ?"

Từ tiếng hét lớn của một người nào đó. Ngay sau đỏ, cả đoàn người đều nổ tung.

"Tay cầm bủa Bàn Cổ, không phải. Không phải kia chính là tên con rể rác rưởi Hàn Tam Thiên trước đây của Phù gia hay sao?"

“Nghe đồn rằng trước khi bắt đầu đại hội luận võ trên đình Kỳ Sơn, Hàn Tam Thiên đã ngoài ý muốn mà rơi xuống vực sâu Vô Tẫn, sao hắn có thể còn sống được cơ chứ? Đây không phải là Hàn Tam Thiên hay sao?”

"Chẳng lẽ trước khi Hàn Tam Thiên chết, đã trao búa Bàn Cổ cho người này hay sao?"

Tất cả mọi người đều nhíu mày, đổi với việc này là vô cùng tò mò.

“Người kia chính là Hàn Tam Thiên!"

Bỗng nhiên, có người la lớn lên:"Các ngươi quên rằng vừa rồi Phù Mị đã nói hắn như thế nào hay sao? Nàng ta vừa rồi chả bảo hắn chính là tên rác rưởi đến từ Trải Đất đấy."

Lời này vừa nói ra, tất cả khách khứa đang xem náo nhiệt đều ngây ngẩn cả người. Phù Mị đang vô cùng tức giận cũng không ngờ đến mà ngây người, rõ ràng là nàng ta không ngờ đến, chỉ vì một câu nói không suy nghĩ trước gì của nàng ta, lại không cần thận mà để lộ bí mật mà nàng ta không muốn để cho người khác biết nhất.

"Phù Mãng, Phù Dao, trời ạ, bảo sao những người bên cạnh hắn ta vẫn cảm thấy rất quen mắt, nhưng trong thời gian ngắn cũng không nhớ ra được là ai. Bây giờ, cuối cùng ta cũng nghĩ ra rồi."

“Nói cách khác, người này thật sự là Hàn Tam Thiên sao?"

Mặc dù có nhiều người kinh ngạc như vậy, cũng có nhiều người rất không muốn tin tưởng chuyện này là thật, nhưng những gì xảy ra trước mắt họ chính là lời giải thích duy nhất cho câu hỏi trong đầu bọn họ.

Hắn chính là người con rể đã “chết" của Phù gia, càng quan trọng hơn chính là, có khả năng lớn hắn chính là kẻ đã gây chấn động một thời, Người thần bí.Song vũ khí đỏ xanh, cộng thêm hai nhân vật quan trọng của liên minh Người thần bí là Phù Mãng và Bách Hiểu Sinh, tất cả những thứ này, dường như đã vạch trần tấm màn che sự thật lên rồi.

Nếu nói như vậy, thế cũng đồng nghĩa với việc, cái tên Hàn Tam Thiên đến từ Trái Đất kia, hoàn toàn không phải là rác rưởi, thậm chí còn là con rồng mạnh mẽ vượt sông ở thế giới Bát Phương!

"Chỉ dựa vào chuyện tôi là rác rưởi đến từ Trái Đất!"

Lúc này, Hàn Tam Thiên nhìn Phù Mỹ, bỗng nhiên lạnh giọng nói.

“Hắn thật sự là Hàn Tam Thiên!!"

“Ông trời của ta ơi, ta điên mất thôi, hắn quả đúng là tên rác..À không, là người ở rể Phù gia Hàn Tam Thiên sao?"

Mặc dù có rất nhiều đã tin tưởng, hắn là Hàn Tam Thiên, nhưng mà, đến khi người trong cuộc tự mình thừa nhận rồi, thì sự rung động rõ ràng vẫn mạnh mẽ giống như trước.

Nhưng rất nhiều người cũng có một câu hỏi sâu hơn. “Rốt cuộc sao người này có thể đi ra khỏi vực sâuVô Tần vậy? Trong truyền thuyết không phải nói rằng roi vào đó thi chỉ có mot con đường chết thôi hay sao? Đây chính là điều mà vô số chân thần đã dùng màu để dạy cho chúng ta biết đấy."

"Chẳng lẽ là vì tên này đến từ Trái Đất, là sinh vật cấp thấp, cho nên vực sâu Vô Tẫn đối với sinh vật cấp thấp sẽ không có hiệu quả mạnh mẽ như bình thường."

"Ngươi cầm miệng lại đi, nói những lời này, ngươi sợ chưa biết chết là như thể nào sao?"

Nghe người khác nhắc nhở, ngay lập tức sắc mặt của tên nói Hàn Tam Thiên là sinh vật cấp thấp hơn trở nên trắng bệnh, vội vàng ngậm miệng lại.

Nhưng có một người, lúc này tuy rằng ngoài mặt

giống như là ngẩn người, nhưng thật ra hai chân thế

mà lại đang mềm nhũn ra.

Diệp Thế Quân.

Đến khi xác định người trước mắt này chính là Hàn Tam Thiên của Phù gia, cái trán của hắn ta liền đổ đầy mồ hôi lạnh, thì ra hắn chính là người đeo mặt na kia.

Cái câu nói mà hắn nói ở bên tai hắn ta, lúc này bỗng nhiên lại vang lên. Qua đúng là không hề lừa hắn ta, đó đều là sự thật.Lúc này Phù Thiên cũng thở dài, nhìn về phía Phù MI rồi gật đầy, ý bảo nàng ta không cần nói nữa, nhanh chóng lại đây.

Mấy tên cao quản hai nhà Phù Diệp cũng thở dài quay đầu sang một bên, ý tứ đã rất rõ ràng rồi.

"Các ngươi đều điên hết rồi sao? Các ngươi muốn ta củi đầu trước tên rác rưởi kia hay sao? Ta cảnh cáo các ngươi, mất mặt không chỉ có minh ta, còn có hai nhà Phù Diệp các ngươi nữa!"

Gương mặt Phù Mị trở nên dữ tợn quát lợn.

“Bốp!”

Nhưng đúng vào lúc này, bỗng nhiên có một bàn tay tát thật mạnh lên mặt nàng ta, nàng ta quay mắt nhìn lại, thế mà là Diệp Thế Quân.