Chàng Rể Siêu Cấp

Chương 2106: Búa Bàn Có lại xuất hiện




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau khi Ngô Diễn phản ứng lại, bàn tay ông ta khế động, bỗng nhiên toàn bộ cái lồng sức mạnh màu vàng kim biến thành một thứ gì đó giống như là mai rùa, từng mảnh từng mảnh được gắn kết chặt chẽ với nhau.

Bên ngoài kết giới, Hàn Tam Thiên nhướng mày.

Ngay sau đó, sức mạnh trong tay di chuyển, một cỗ sức mạnh màu vàng trực tiếp bay ra từ trong tay anh, lao thẳng vào cấm chế.

Nhưng lần này, sức mạnh này cũng không giống như bình thường nữa, trực tiếp làm cho cả kết giới run rẩy, ngược lại nó đột nhiên biến mất ngay trên lớp mai rùa màu vàng này, sau đó lại biến mất vô tung vô ảnh.

Nhưng kỳ lạ chính là, đột nhiên cả cái mai rùa màu vàng lại động, còn không chờ cho Hàn Tam Thiên phản ứng lại, đột nhiên có một ánh hào quang màu vàng rất mạnh mẽ bắn ra từ giữa, sau đó giống như một tấm lụa, nhanh chống trói chặt lấy Hàn Tam Thiên.

Ban đầu Hàn Tam Thiên muốn giãy dụa, nhưng chùm sáng này lại dẻo dai giống như da trâu vậy, hoàn toàn không thể nào giãy ra được, cho dù có may mắn ngay lại được một ít, nhưng rất nhanh sẽ có sức mạnh mới chữa trị lại chỉ trong nháy mắt.

“Nguy rồi, người này đụng phải hệ thống trận pháp cấm chế phòng ngự rồi, hệ thống phòng ngự chắc chắn sẽ dùng sức mạnh của chính hắn để trói chặt hắn lại, cho nên mặc kệ hắn có dùng sức đến như thế nào đi nữa, cũng rất khó để giãy ra, bởi vì đây chính là linh lực sức mạnh của hắn, cho dù có dùng lực, thì cũng ngang nhau thôi."

Trong đại điện, Tam Vĩnh thấy vậy liền biết là không ổn.

Nhìn thấy vậy, Diệp Cô Thành vừa lòng cười nói:

"Ta còn nghĩ rằng hắn còn có thêm chút bản lĩnh chứ, thì ra cũng chỉ là một tên ngốc mà thôi, mua dây buộc mình, thật là thú vị."

"Cứ chơi đi, phía sau vẫn còn nhiều đấy.”

Ngô Diễn lạnh giọng cười nói.

Ngay sau đó, lại niệm với chiếc lệnh bài.

Bỗng nhiên toàn bộ sức mạnh của cái lồng phòng ngự nổ vang lên một tiếng thật lớn. Ngay sau đó cái mai rùa màu vàng này lại hóa thành những thanh kiếm màu vàng, ước chừng có hàng vạn thanh kiếm, trực tiếp nhắm thẳng vào Hàn Tam Thiên đang bị trói chặt.

“Đầu tiên cũng không vội mà phóng kiếm, cứ để cho tên kia giãy dụa cho chán đã, ngươi không biết như vậy rất là thú vị hay sao?"

Diệp Cô Thành lạnh nhạt cười nói.

Ngô Diễn gật đầu:

“Cấm chế của phái Hư Vô vốn là thượng cổ đại trận do tổ tiên phái ta tạo nên, vừa có tấn công, mà phòng ngự cũng rất mạnh, muốn phá trận, những người không hiểu pháp môn cho dù phí sức mà vùng vẫy cho đến chết, thì cũng không thể nào đụng đến nó dù chỉ một chút, người này cứ giãy dụa thế này, thật giống như một con sâu đang giãy dụa trên cái mạng nhện mà thôi."

Những gì Ngô Diễn nói không phải là không có lý, chuyện này, cho dù đám người Ngô Diễn đều biết rõ về pháp môn của cấm chế phái Hư Vô, nhưng nếu như muốn công phá, cũng cần phải hao phí mấy vạn nhân lực, cần không ít thời gian. Nếu không, bọn họ cũng sẽ không tìm Tam Vĩnh để đàm phán.

Mà nếu như người không hiểu pháp môn muốn cứng rắn phá cấm chế, vậy quả thực là khó càng thêm khó.

Không có mấy vạn người hi sinh, chỉ sợ rằng nghĩ cũng đừng nghĩ nữa.

Tần Sương lo lắng nhìn Hàn Tam Thiên ở giữa không trung, trong mắt tràn ngập vẻ lo âu.

Nhìn thấy ánh mắt của Tần Sương, Diệp Cô Thành không khỏi tức giận nói:

"Ngươi lo cho hắn đến như vậy sao? Tần Sương, không phải là người thích hắn đấy chứ?”

"Đúng vậy!”

Tần Sương kiên định gật gật đầu.

Nghe thấy câu trả lời ấy, Diệp Cô Thành tức giận đến thở hồn hển:

"Ngươi không có tư cách để thích bất kỳ kẻ nào, người mà ngươi có thể thích, chỉ có thể là ta thôi, bởi vì chỉ có ta mới xứng để ở trên ngươi!"

“Ngươi so với hắn, ngay cả một ngón chân của hắn ngươi cũng không bằng, ngươi tỉnh lại đi."

"Được, trước đây người người thích là tên Hàn Tam Thiên kia, ta ở ngay trước mặt ngươi, đã huy động vạn người đệ tử của phái Hư Vô để giết hắn, hôm nay, người ngươi thích là tên đeo mặt nạ kia, vậy ta vẫn sẽ ở trước mặt ngươi, giết chết hắn."

Diệp Cô Thành lạnh giọng uy hiếp nói.

Tần Sương khẽ cắn môi:

"Lần trước ngươi không thể giết chết được Hàn Tam Thiên, hôm nay, ngươi cũng sẽ giống như vậy.”

Tần Sương lạnh lùng trả lời.

“Vậy thử xem xem, Ngô Diễn, giết chết hắn cho ta!"

Diệp Cô Thành phẫn nộ rống lớn.

Ngô Diễn gật gật đầu, tay vừa di chuyển, lúc này, vạn thanh kiếm đã dựng đứng lên.

Ngay sau đó, vạn thanh kiếm lao nhanh về phía Hàn Tam Thiên, giống như là mũi tên đầy trời, không hề có khe hở nào.

"Nếu như hắn không thể giãy ra khỏi trói buộc, hắn sẽ vị vạn tham kiếm của cấm chế xuyên tim."

Nhị trưởng lão vội vàng nói.

"Không thể giãy ra được, không còn cơ hội nào nữa."

Làm chưởng môn, ông hiểu hơn bất cứ người nào về sự lợi hại và chỗ độc đáo của chấm chế này.

Mà lúc này, ở bên ngoài kết giới, đám người Tô Nghênh Hạ đang nhìn Hàn Tam Thiên ở giữa không trung, cũng không nhịn được mà siết chặt đôi bàn tay trắng như ngọc, cô lo lắng đến mức mồ hôi lạnh ứa ra khắp lòng bàn tay.

Hàn Tam Thiên ở giữa không trung, anh nhìn cơn mưa kiếm đầy trời đang lao đến, lúc này anh cũng mãnh liệt cảm nhận được cảm giác gấp gáp.

Nhưng cũng rất bất đắc dĩ, sức mạnh màu vàng đang trói buộc anh thật sự là khó có thể thoát được, cho dù anh có ra sức nếm thử, nhưng kết quả vẫn là không có cách nào.

Nên làm gì bây giờ?

Mắt Hàn Tam Thiên sáng như đuốc, trong đầu đang liều mạnh suy nghĩ.

Không còn kịp nữa rồi!

chapter content



chapter content