Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Chàng Rể Quyền Thế

Chương 920




Bị đội trưởng đội bảo vệ quát lớn, Châu Phương Dung càng hoảng sợ, nhưng trên mặt lại là vẻ uất ức.

Cô ta tự cho răng mình vì tốt cho cuộc tụ họp học thuật nên mới đến vạch trần vẻ mặt giả tạo của hai kẻ lừa đảo và ăn cắp này. Đội trưởng đội bảo vệ này sao lại không hề biết cảm kích như thế chứ?

Nhưng mà cô ta nào có thể hiểu được tâm tình của đội trưởng đội bảo vệ đây? Nếu như tiếp tục làm to chuyện ra, cho dù là cuối cùng có xử lý thỏa đáng rồi thì chính anh ta cũng xong luôn. "Xin mời anh và cô đi giùm cho."

Đội trưởng đội bảo vệ miễn cưỡng khôi phục lại sự tỉnh táo, làm một động tác tay ra hiệu.

Sắc mặt của Lý Tuyết Vân tái nhợt, đây cũng là lần đầu cô ta đến nơi kiểu như này, gặp phải chuyện như vậy nhất thời hoàn toàn không biết nên xử lý như thế nào.

Ngược lại Bùi Nguyên Minh nói với vẻ bình tĩnh: "Nếu tôi là anh, việc cần phải làm nhất bây giờ đó chính là tìm hiểu rõ ràng thân phận của cô Lý Tuyết Vân trước tiên mà không phải ở đây hùng hổ dọa người." "Suy cho cùng thì trường cấp ba Dương Thành là trường cấp ba tốt nhất của Dương Thành. Hiệu trưởng của trường bị anh đuổi đi, nếu như chuyện này truyền ra ngoài, chính là vụ bê bối cực kỳ lớn. Sắc mặt của đội trưởng đội bảo vệ cực kỳ khó coi, dựa theo thông lệ của những năm trước, vào thời điểm này Dương Định Quốc là người lãnh đạo cao nhất của Dương Thành hẳn sẽ đến phát biểu khai mạc.

Thật sự thì nếu không giải quyết vấn đề trước mắt, rắc rối sẽ rất lớn. "Tôi nói một lần cuối cùng, hy vọng anh không cần phải làm khó tôi, cũng đừng làm khó chính mình."

Bùi Nguyên Minh khẽ nhíu mày, hiếm khi anh có kiên nhẫn như vậy, nhưng mà người đội trưởng đội bảo vệ này lại không giống như là người có thể nói chuyện được. "Tôi nói này đội trưởng, chúng tôi không có lừa anh, không bằng anh gọi điện thoại hỏi Châu Kiến Bình đi, chức vụ này của tôi vừa mới công bố vào buổi chiều." Cuối cùng Lý Tuyết Vân cũng phản ứng lại kịp, lúc này lên tiếng giải thích.

Đội trưởng đội bảo vệ trực tiếp không nói lời nào, anh ta đương nhiên biết Châu Kiến Bình mà Lý Tuyết Vân chính là người đứng đầu hệ thống giáo dục của Dương Thành.

Nhưng mà vấn đề là anh ta chỉ là một đội trưởng đội bảo vệ, làm sao có thể có được số điện thoại của nhân vật lớn kia chứ?

Từ một điểm này cũng có thể nhìn ra Lý Tuyết Vân quả thực là một cô gái nhỏ mới bước chân vào xã hội, còn chưa có đủ kinh nghiệm. Châu Phương Dung nhìn thấy hai người Lý Tuyết Vân chẳng những không rời đi mà còn gây lộn cùng với đội trưởng đội bảo vệ, cô ta cũng sắp cười ra tiếng luôn rồi.

Chuyện này làm loạn càng lớn càng tốt, cuối cùng Lý Tuyết Vân sẽ càng thêm mất mặt.

Nói như vậy, từ nay về sau Lý Tuyết Vân cũng không có cơ hội gả vào nhà họ Tô nữa, mà Châu Phương Dung cô ta mới là người thành công sau cùng.

Bỗng nhiên, Châu Phương Dung nhìn thấy một bóng hình từ trong đám người, ánh mắt của cô ta sáng lên, yểu điệu bước đi qua, kéo lấy cánh tay của người nọ mà nói: "Thế Tử, sao anh lại đến đây vậy?" "Anh cũng quen biết hai người này đó đấy, nhanh nhanh nhanh, anh đến nói cho đội trưởng đội bảo vệ biết rốt cuộc thì hai người này là thứ rác rưởi gì đi!"

Vẻ mặt của Tô Đức Thắng vô cùng khó coi. Anh ta nhất thời nhận được thông báo đến tham gia cuộc tụ họp học thuật tối nay.

Hình như gia tộc đã xảy ra chuyện lớn, bảo anh ta đến gặp và chào hỏi nhân vật lớn có mặt ở đây, sau đó thì có thể rời đi.

Cho nên lúc này cho dù Tô Đức Thắng thấy Bùi Nguyên Minh và Lý Tuyết Vân đứng chung một chỗ, anh ta cũng không muốn gây chuyện. Anh ta phải đợi đến lúc điều tra rõ ràng thân phận của Bùi Nguyên Minh xong rồi mới nghĩ xem có cần giẫm chết Bùi Nguyên Minh hay không.

Nhưng bây giờ anh ta lại bị con ả ti tiện Châu Phương Dung khiêu khích, tương đương với việc nướng anh ta trên đống lửa vậy.

Giờ phút này vẻ mặt của Tô Đức Thắng giống như ăn phải phân, sắc mặt lờ mờ có chút đen. "Thế Tử Thắng, anh hẳn là biết hai người này đúng chứ? Nếu như hai người này là rác rưởi trà trộn vào đây thì anh giúp xác nhận một chút, đuổi bọn họ ra đi!" "Lát nữa ông Quốc sắp tới rồi, để cho ông ấy đụng phải những người này thì không tốt đâu đấy!" "Hai vị này, không phải là bạn bè của anh chứ?" Không ít người xung quanh mở miệng.

Tất cả mọi người đều là nhân vật trong giới học thuật, mỗi một người đều hào hoa phong nhã, học thức đầy mình, tài trí hơn người.

Ai bằng lòng để cho trong một cuộc tụ họp học thuật lớn như vậy, CÓ sự tồn tại của đám chuột cống chứ?