Hắn mặc dù là hoàn khố, hắn mặc dù có chủ kiến ​​riêng của mình, chẳng qua tại trái phải rõ ràng trước mặt, vẫn còn có thể giữ được sự kiềm chế cùng bình tĩnh.
“Vậy liền từ bỏ thập đại gia tộc cao cấp, lại từ bên trong Đời thứ hai của Giới Thành, tìm người khác đi.”
Trần Khả Khả nháy mắt cũng có quyết định.
“Được rồi, những chuyện này, tạm thời không nên nghĩ tới.”
Trần Thiên Cương ngẩng đầu, nhìn xuyên ra ngoài cửa sổ qua khe hở của tấm rèm cửa nặng nề.
“Trước hết nghĩ biện pháp, đem chuyện về Thiên Nhân bản, mau chóng báo cho ngoại giới.”
“Đặc biệt là nhất định phải nói cho người Cao Thiên Nguyên biết.”
“Những tên khốn Đảo Quốc kia, luôn luôn đều muốn vật này.”
“Ta tin tưởng, chỉ cần đem tin tức truyền ra, liền đủ để cho họ Bùi khốn kiếp kia, ăn quả đắng.”
…
Ngay tại thời điểm Trần Thiên Cương cùng Trần Khả Khả bày mưu nghĩ kế, Bùi Nguyên Minh đã lại lần nữa xuất hiện tại căn phòng Lâm Khí Tài.
Lần này, anh đặc biệt để người đặt mua một số loại thuốc tốt, hữu ích cho nội thương gửi vào.
Nhìn thấy Lâm Khí Tài nằm ở trên giường xem tivi, Bùi Nguyên Minh cười cười nói: “Lâm Tiên Sinh, anh bây giờ, đang ở vào thời kỳ dưỡng bệnh, vẫn nên nghỉ ngơi nhiều là tốt nhất, TV thứ này, quá mức tiêu hao tâm thần, đối với anh, không có chỗ tốt nào.”
Đang khi nói chuyện, Bùi Nguyên Minh lại nhìn Lâm phu nhân một chút, nói: “Phu nhân đã vất vả chiếu cố Lâm Tiên Sinh.”
“Chẳng qua có rảnh, cô vẫn là giúp anh ta, đấm bóp đùi một chút, hoạt động gân cốt, rất tốt đối với anh ta.”
Lâm phu nhân dường như có chút phân thần không tập trung, giờ phút này nghe vậy kịp phản ứng lại, nở ra nụ cười xinh đẹp, nói: “Bùi Thiếu, cậu yên tâm.”
Đang khi nói chuyện, Lâm phu nhân đã đứng lên, bắt đầu giúp Lâm Khí Tài xoa bóp.
Lâm Khí Tài nhẹ gật đầu, nói: “Đa tạ Bùi Thiếu.”
Dường như, anh ta vừa mới nhớ ra điều gì đó, một vẻ mặt khẩn trương, nói: “Bùi Thiếu, có lẽ tôi đã quên mất một chuyện!”
“Tại nơi tôi cất giấu Thiên Nhân bản, đã bố trí hàng nóng, một khi không cẩn thận kích hoạt, sẽ tạo thành phản ứng dây chuyền!”
“Cho nên, nếu như cậu phái người đi, phải để người chú ý tới chuyện này!”
“Bằng không mà nói, sẽ xảy ra án mạng a!”
Nói đến câu này, Lâm Khí Tài một bộ dáng lo lắng: “Cậu hẳn là chưa phái người đi đúng không?”
Bùi Nguyên Minh nghe vậy cười cười, nói: “Không, tôi không phải đã nói rồi sao? Tôi đối với vật kia, không có hứng thú.”
“Muốn lấy, cũng chờ thân thể anh khỏe mạnh, chính mình đi lấy trở về.”
“Về sau đừng nói đề tài này nữa, thật sự rất nhàm chán.”
Bùi Nguyên Minh là thật sự không đem chuyện này, để ở trong lòng.
Thiên Nhân bản mà những người khác coi như trân bảo, trong mắt anh, lại không có chút ý nghĩa nào.