Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Chàng Rể Quyền Thế

Chương 545




Giờ phút này đây, Trịnh Tuấn đang cực kỳ kích động.

Con gái của ông ta đang bị đồn là người phụ nữ quan trọng nhất của Thế Tử Minh, chỉ chuyện này thôi đã khiến hai vợ chồng họ mất ăn mất ngủ suốt mấy đêm rồi. Vậy nếu… nếu con gái của ông ta lại được Thế Tử Long coi trọng nữa thì chắc chắn họ sẽ đá tên Bùi Nguyên Minh ở rể này ra khỏi cửa không chút do dự. Như vậy thì những tháng ngày sau này của bọn họ coi như thoải mái không cần lo nghĩ gì nữa rồi.

Hai vị thế tử trở thành con rể của nhà họ Trịnh thì bao nhiêu vinh hoa phú quý sẽ nằm hết trong tay họ rồi, làm sao kể xiết đây?

Đương nhiên tình hình hiện tại vẫn là Bối Hoàng Triết rất

xem trọng con gái của họ nhưng mọi việc không có gì là tuyệt đối cả, tất cả đều sẽ có cơ hội thôi. Cho dù cuối cùng Thế Tử Long không thích con gái của ông ta thì chỉ cần Bối Hoàng Triết thích cũng đủ rồi.

Nghĩ như vậy nên Trịnh Tuấn hơi e dè, ông ta liền bắt đầu nói chuyện với Bối Hoàng Triết để thăm dò địa vị của anh ta trong nhà họ Bối như thế nào.

Dù sao anh ta cũng là con rể dự bị của nhà họ Trịnh, tìm hiểu một chút có sao đâu.

Ba người Trịnh Tuấn, Thanh Linh và Bối Hoàng Triết nói chuyện rất nhiệt tình thân mật, còn Bùi Nguyên Minh thì bị bọn họ đối xử lạnh nhạt khinh bỉ như không hề tồn tại.

Bùi Nguyên Minh vẫn lạnh lùng nhìn bọn họ mà không nói gì, trong lòng anh cảm thấy không đúng cho lắm vì sự việc diễn ra cũng quá trùng hợp rồi.

Trong ngày sinh nhật của vợ mình lại xuất hiện một tên Bối

Hoàng Triết, giống như cố ý đến gây phiền toái cho anh vậy. Đay là trùng hợp hay có người cố ý sắp xếp nhỉ? Là Bùi Diễm Lan hay Bùi Văn Kiên đây?

Sư tử vồ thỏ cũng dùng toàn lực nên giờ phút này Bùi Nguyên Minh cũng không dám khinh thường hai người này, thế nhưng dòng họ nhà Bùi Thị có thể thao túng người nhà họ Bối thì thật là thú vị.

Vài năm nay, nhà họ Bối phát triển cực kỳ nhanh chóng và lớn mạnh sắp đuổi kịp nhà họ Bùi rồi, thậm chí có người còn đồn đại rằng trong tương lai mười năm nữa nhà họ Bối sẽ trở thành dòng họ lớn mạnh thứ hai ở tỉnh Lĩnh Nam. Nhưng nếu như trong vài năm nay nhà họ Bối phát triển như vậy cũng đều là nhờ người nhà họ Bùi cố ý nâng đỡ thì sao?

Mặc dù chỉ là giả thuyết thôi nhưng Bùi Nguyên Minh vẫn phải thận trọng cảnh giác với họ mới được.

Bùi Nguyên Minh không nói chuyện mà Trịnh Chí Dụng cũng không nói xen vào nên nơi này vô tình trở thành đài diễn thuyết của một mình Bối Hoàng Triết.

“Chú di ạ, mặc dù cháu không phải là Thế Tử Long nhưng cũng nằm trong tay hơn mười công ty và cũng giao thiệp với nhiều ngành sản xuất nên anh trai rất tin tưởng cháu. Bố của cháu hiện giờ là thành viên hội đồng quản trị của tập đoàn nên trong tương lai chắc chắn cháu sẽ kế thừa vị trí nho nhỏ đó a.”

Bối Hoàng Triết chậm rãi nói với vẻ thong dong tự tin. Nhưng đúng là Bối Hoàng Triết có khả năng sẽ được như vậy vì dù sao anh ta cũng là cậu hai của nhà họ Bối mà, chẳng sợ ngày sau sẽ không được kế thừa tài sản của nhà họ Bối chứ. Nói như vậy thì thân phận của anh ta cũng không phải là nhỏ đâu.

Mọi người không phải đợi quá lâu thì đã đến giờ tham dự buổi tiệc tối. Bối Hoàng Triết bèn đứng lên cười nói: “Chú dì, bây giờ chúng ta đi khách sạn Wilson thôi, chậm chút nữa sợ là sẽ kẹt xe đó. Có điều xe của cháu không ngồi được nhiều người, chỉ có năm ghế thôi.”

Ý của Bối Hoàng Triết quá rõ ràng rồi. Này nhé: hai vợ chồng Trịnh Tuấn, Trịnh Tuyết Dương, Trịnh Khánh Vân và Trịnh Chí

Dụng đã là năm người rồi nên cố ý nói như vậy để Bùi Nguyen Minh khỏi phải đi chung xe với bọn họ.

“Được, vậy chúng ta đi trước đi” Trịnh Tuấn đứng dậy liếc xéo Bùi Nguyên Minh rồi nói: “Trong tủ lạnh còn có một ít bánh chèo, cậu tự mình giải quyết đi.”

Thanh Linh lại tỏ vẻ ghét bỏ ra mặt luôn: “Bảo cậu ta ăn đại mì gói đi chứ đừng làm tốn ga nhà chúng ta.

Hiển nhiên giờ phút này trong mắt nhà họ Trịnh thì Bùi Nguyên Minh còn không có tư cách để ăn bánh chẻo nữa, h có thể cho anh ăn mì gói đã là phúc ba đời bốn kiếp nhà anh rồi.

Bùi Nguyên Minh khẽ nhíu mày nói: “Khoan đã.”