Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Chàng Rể Quyền Thế

Chương 434




Bùi Nguyên Minh gần đây không đến công ty nhiều, có rất nhiều tài liệu phải ký.

Kế hoạch mười bảy tỷ do Bùi Nguyên Minh đề ra đến nay vẫn chưa được đầu tư nhiều, Thay vào đó, Bùi Nguyên Minh đã thu hồi được một số khoản đầu tư xấu trước đó.

Sau một pha lật kèo như vậy, số tiền trong số sách của Công ty Đầu tư Bùi Thị đã nhiều hơn trước, đương nhiên, tỷ suất lợi nhuận không cao.

Chẳng qua đây chỉ là thời kì khó khăn trong cải cách công ty, Bùi Nguyên Minh cũng có thể chấp nhận.

Đợi đến khi kí phát xong các tài liệu, Bùi Nguyên Minh dựa lưng vào ghế, chậm rãi nói: “Đi nói chuyện với mấy giám đốc cấp cao trong công ty. Tiếp theo, Công ty Đầu tư Bùi Thị sẽ lựa chọn nhân sự thành lập chi nhánh ở Dương Thành…

” “Trong tương lai, công việc của chúng ta sẽ chủ yếu đặt ở Dương Thành, và những người sẵn sàng đi cùng chúng tôi sẽ nhận được đãi ngộ cao ba mươi phần trăm.” Thư ký Vân trên gương mặt xinh đẹp toàn là vẻ kinh ngạc, không nhịn được nói: “Tổng giám đốc, Dương Thành có thể là địa bàn của nhà họ Bùi…

” “Ngoài mặt, chúng ta là công ty con của nhà họ Bùi, nếu quay lại mở chi nhánh, liệu có trở mặt với H nhà họ Bùi không?”

Bùi Nguyên Minh đứng dậy, vươn tay vỗ vai thư ký Vân: Thư ký Vân cứng đơ người, nhưng không lộ ra biểu hiện gì khác.

Bùi Nguyên Minh cũng không để ý mấy cái này, mà đi tới bên cửa sổ, nhìn những tòa nhà cao tầng san sát phía dưới, chậm rãi nói: “Nước cờ này, chúng ta không đi thì cũng phải đi!”

“Nhà họ Bùi, hiện tại có người chờ tôi trở về.” “Nếu tôi muốn tiếp tục sống ở thành phố Hải Dương, tôi sợ rằng sẽ có liên tiếp những cám dỗ, những bức bách liên tiếp không ngừng…

” “Thay vì bị động, tốt hơn là nên chủ động…

” “Ba năm, ròng rã ba năm…

” “Tôi đã đợi ba năm, chỉ để chờ một cơ hội…



“Không phải để chứng minh tôi mạnh mẽ cỡ nào…

” “Mà là tôi muốn nói với mọi người…

” “Cái gì đã mất, nhất định tôi sẽ tự mình lấy lại!”

Vừa nói xong, Bùi Nguyên Minh khẽ cười, vô cùng đẹp trai: “Nếu như bây giờ tôi không quay về, chẳng phải có người sẽ lo lắng đến không thể yên giấc ban đêm sao?”

Nắng chiều chiếu xuống, vừa vặn trên người Bùi Nguyên Minh.

Lúc này, anh giống như một vị hoàng đế đang dạo chơi trên trần gian, với phong thái khó tả.

Trong lòng Tiểu Vân đụng phải con nai nhỏ, khuôn mặt xinh xắn đỏ bừng. Tổng giám đốc đẹp trai quá, thật sự rất đẹp trai.

Vốn dĩ ngày thường anh vẫn rất đẹp trai. Hôm nay nói những lời này lại càng ngang ngược vô cùng, đẹp trai gấp mấy lần so với mấy tên H ngốc ẻo lả trên TV.

Khó lắm mới kìm chế được sự phấn khích, thư ký Vân nhanh chóng nói: “Tổng giám đốc, bất kể anh đi đâu, tôi cũng sẽ đi theo anh.” Bùi Nguyên Minh mỉm cười: “Yên tâm đi, một ngày nào đó, chúng ta sẽ một lần nữa đứng trên đỉnh mây trắng, nhìn xem dưới chân, vô số người phục tùng, quỳ lễ..” Đúng lúc này, người thừa kế trước của nhà họ Bùi ở Đà Nẵng, cậu cả của nhà họ Bùi ở Đà Nẵng, đã trở lại! Ngày đó, Nạp Thừa Trạch đã nói Bùi Nguyên Minh có rất nhiều tiềm năng.

Nhưng lúc này, Bùi Nguyên Minh lại có phong thái của một Chân Long Thiên Tử thật sự.

Cùng lúc đó, Trịnh Chí Dụng nhà họ Trịnh mang theo một hộp quà và đến quầy lễ tân của Công ty Đầu tư Bùi Thị một cách khúm núm.

Trước đây, anh ta ngạo mạn và ngang ngược, giờ phút này vô cùng biết điều, không còn phong thái trước đó nữa.

Cô gái nhỏ ở quầy lễ tân bị anh ta đùa giỡn giờ không thèm nhìn anh ta nửa cái.

“Xin chào, có thể báo cho tổng giám đốc một tin được không? Chỉ cần nói tôi là Trịnh Chí Dụng nhà họ Trịnh, muốn hỏi gặp anh ta.” Trịnh Chí Dụng nhìn thấy người đẹp ở quầy lễ tân muốn giữ lại một chút danh dự cho mình.

Trước đây, cô gái nhỏ ở quầy lễ tân biết anh ta, lúc này vẻ mặt chán ghét nói: “Muốn gặp tổng giám đốc chúng tôi cần phải hẹn trước và chờ thông báo” Trịnh Chí Dụng mặt mày đen lại, làm sao có thể chờ thông báo? Công ty Đầu tư Bùi Thị đã cho nhà họ Trịnh ba ngày! Nếu không được giải quyết được việc này trong vòng ba ngày, nhà họ Trịnh coi như phá sản! Mà hôm nay anh ta đến vì công lao to lớn, làm sao có thể cứ như vậy rời đi? Nghĩ đến đây, Trịnh Chỉ Dụng ưỡn ngực nghiêm mặt nói: “Cô à, cô có thể giúp tôi thông báo một chút, nói tôi ở đây thay mặt thành ý nhà họ Trịnh đến nói lời xin lỗi..” “Anh không hiểu tiếng người sao? Cần phải hẹn trước!”

Cô gái ở quầy lễ tân nghĩ tới khi người này từng giở trò với mình, cô ở đó sẽ có thái độ như thế nào?