Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Chàng Rể Quyền Thế

Chương 416




Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh giễu cợt đi về phía cửa biệt thự. Trong phòng khách của biệt thự, khi Trình Tiên nhìn thấy cảnh này, cô ấy không biết cảm xúc của mình bây giờ là gì. Cảnh tượng như vậy chỉ xuất hiện trong phim điện ảnh và phim truyền hình, không ngờ hôm nay Bùi Nguyên Minh lại làm được điều này.

“Cạch”, Cánh cửa ban đầu bị khóa đã được mở ra, Bùi Nguyên Minh bước vào.

“Đang đang đang.”

Cây gậy bóng chày của Giang Thần đập nhẹ xuống đất phát ra tiếng vang, sau đó giơ lên chỉ về phía Bùi Nguyên Minh đang đứng. “Tao tới rồi, thả cô ấy ra” Bùi Nguyên Minh lạnh lùng nói.

“Ai nói mày tới là tao phải thả người, Bùi Nguyên Minh, mày hãy nhìn cho rõ tình hình, hiện tại tao mới là người có tiếng nói.

Giang Thần nhìn về phía Bùi Nguyên Minh nói. Anh ta thật sự không hiểu tại sao người đàn ông trước mặt này lại để Bùi Văn Kiên coi trọng cơ chứ.

Tôi nay anh ta đã hỏi qua, Bùi Nguyên Minh chỉ là con rể của một gia đình hạng hai ở thành phố Hải Dương, từ khi nào mà người như vậy lại lọt vào mắt nhà họ Bùi.

“Vậy mày muốn thế nào?” Bùi Nguyên Minh cau mày, chỉ cần còn một mình, anh có thể quét sạch Giang Thần. Nhưng hiện tại còn Trình Tiên ở đây, anh sợ nếu lỡ tay sẽ làm tổn thương cô gái đơn thuần này.

“Tao muốn thế nào? Mày nên tự hỏi lại chính bản thân mình đã xúc phạm đến ai.” Giang Thần nói với vẻ mặt khinh thường. “Chỉ là con rể của gia tộc hạng hai trong thành phố Hải Dương này mà anh ta muốn đích thân tao đến đối phó mày. Bùi Nguyên Minh, tao chỉ có thể nói là mày thật có mặt mũi.”

Hiện tại mày quỳ xuống cho tao, sau đó ngoan ngoãn đi theo tao, tao có thể thả cô ta.”

Bùi Nguyên Minh nhếch môi, nói:

“Theo mày? Đi đâu?”

“Tao còn có thể đi đâu, dĩ nhiên là đi Dương Thành.” Giang Thần vẻ mặt dữ tợn.

“Đừng nói nhảm, mau đi theo tao, xe đang đợi ở bên ngoài.” Giang Thần lúc này cực kỳ cao hứng vì nhiệm vụ tưởng khó mà lại hoàn thành quá dễ dàng. Anh ta không khỏi tự hào rằng mình là một thiên tài.

“Dương Thành.”

Bùi Nguyên Minh bây giờ đã hiểu rõ, anh thở dài,

“Giang Thần, tao hỏi mày một câu, nếu như tao đoán không sai thì hẳn là người nhà họ Bùi phái mày tới đây để đối phó tao. Và cái gọi là y gia họ Giang của mày chỉ là một con chó của nhà họ Bùi nuôi mấy năm qua.

Để tạo đoán xem, đưa tao về Dương Thành là mục đích chính của mày trong chuyến đi đến thành phố Hải Dương lần này, đúng không?

Trong lần giảng bài y khoa đó, không phải ngẫu nhiên mày và Trình Tiên gặp tao.

Ban đầu mày định mời tất cả những vị khách có mặt ngày hôm đó đến Dương Thành để tham gia sự kiện với danh nghĩa xuất bản một dự án nghiên cứu để lừa tao đến Dương Thành, phải không?”

“Làm sao…làm sao mày biết được?” Giang Thần kinh ngạc nói.

Đây quả thực là dự định ban đầu của anh ta, chỉ cần có thể để Bùi Nguyên Minh đi Dương Thành thì có thể dùng bất cứ biện pháp gì. Nhưng anh ta là người văn minh nên không muốn sử dụng bạo lực. Đây thật sự là phương án cuối cùng.

Còn chuyện họ Giang làm con chó cho người nhà họ Bùi thì rất ít người ở Dương Thành biết, làm sao một thằng con rể ở thành phố Hải Dương lại biết?

“Làm sao mày biết?” Giang Thần thực sự bất ngờ.

Bùi Nguyên Minh nói giống như anh là người lên kế hoạch vậy.

“Mày không nghĩ tới tại sao người nhà họ Bùi lại phải cần thận đối phó với kẻ tiểu tốt như tao sao?”

Bùi Nguyên Minh cười.

“Mày quên tao họ gì rồi à?”

“Họ..” Giang Thần bình thường không để ý đến tên của Bùi Nguyên Minh, lúc này nghĩ đến mới giật mình, không khỏi run lên.

“Không thể…không thể nào…chuyện này làm sao có thể. Tao đã nhìn thấy tất cả tứ chủ nhà họ Bùi… Mày…không thể nào!”