Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Chàng Rể Quyền Thế

Chương 408




Cảm nhận được hành động của đối phương, Bùi Nguyên Minh nghiêng người đi, tiện thể quơ tay ra đằng sau tát một phát.

Một tiếng vang lên, tên thanh niên này bị tát cho cả người.

Anh ta bụm mặt lảo đảo bước lùi về sau mấy bước, suýt chút nữa là ngã sống xoài xuống đất rồi.

“Cái đệt! Mày làm cái gì đấy hả! Dám huơ tay múa chân đánh tao à! Cái thằng lái xe thuê như mày mà cũng dám kênh kiệu thế cơ à! Mày chết chắc rồi con ạ!” Tên thanh niên đó nghiến răng nghiến lợi buông lời mạt sát.

“Tốt bụng nhắc trước cho mày biết, đừng có động đến tao không thì mày chết không ra gì Bùi Nguyên Minh hờ hững mở miệng, rảo bước thẳng tiến đến khu vực của câu lạc bộ.

Đến cả nhân viên phục vụ cũng nhìn mà đần hết cả mặt lại. Chuyện gì thế này?

Chỉ là một thằng lái xe thuê mà lại dám đánh cả người đi xe Porsche cơ á?

Thế này là không muốn sống nữa hay gì? Anh ta vội vàng chạy đến cạnh tên thanh niên kia, hỏi: “Thưa anh! Anh không sao chứ ạ?”

“Chẳng làm sao cả, tao thì làm sao gì được, nhưng mà đêm nay chỉ sợ có đứa không được yên thân đâu!” Tên thanh niên này cười gắn liên tục.

Lúc này cả câu lạc bộ đã được bao trọn, người đi vào trong nơi này giờ có muốn cũng chẳng chạy cho thoát được.

Giờ phút này anh ta lại không tức giận nữa mà lên thắng xe, làm một cú cua húc bay chiếc xe điện của Bùi Nguyên Minh đi dưới ánh nhìn chằm chằm đầy ngạc nhiên của cậu nhân viên phục vụ.

Cậu nhân viên phục vụ thộn hết cả mặt ra, có nhất thiết phải thế không vậy?

Thời buổi này đám người có tiền đúng là chẳng coi tiền ra cái thá gì cả! Chuyện như thế này mà cũng làm ra được nữa?

Đúng lúc đó có một còn BMW đúng lúc tiến lại gần, sau khi đỗ xe xong xuôi thì chủ xe đi đến bên cạnh con xe Porsche, tỏ vẻ kinh ngạc hỏi chuyện: “Trương Đào, anh húc cái xe điện đó sao? Anh có làm sao không đấy?”,

“Có thằng ranh con đi xe điện mà dám tranh chỗ để xe với tôi, thế là tôi húc bay xe nó luôn.” Trương Đào dửng dưng đáp lại.

“Ôi ông tướng ơi, việc gì mà phải như thế, anh vẽ

việc ra à!” “Với tôi mà nói á, có con xe ghẻ thì đáng gì, vừa hay tôi đang định thay xe mới, đêm nay bắt nó đền tiền là xong chứ gì.” Trương Đào tỏ vẻ khinh thường đáp lai.

Người kia cười rằng: “Một thằng lái xe máy điện thì lấy đâu ra tiền mà đền cho anh? Cái xe này của anh có là hàng sang tay thì cũng phải một, hai tỷ rồi ấy chứ?”

“Trong nhà không có tiền thì vẫn còn có nhà đó đấy thôi? Giá nhà bây giờ thì cũng phải đến vài ba tỷ cơ mà? Đến lúc đó không có tiền đền thì bán mẹ nhà đi là xong.” Trương Đào vẫn đáp lại với vẻ dửng dưng như trước.

Người kia gật đầu bảo: “Cũng đúng, nó không có nhà thì ba mẹ nó sẽ có, ít nhiều cũng được vài đồng” “Mấy đứa trẻ ranh bây giờ đó mà, chẳng biết trời cao đất rộng là gì, bắt nó phải trả giá đắt là đáng đời, coi bộ tối nay tụi mình có trò hay để xem rồi!”

“Đương nhiên là có trò hay rồi, nhân vật chính nay là Tống Kiều Linh cơ mà.” đêm

“Hiếm khi cô ấy mở tiệc tụ hội một lần, chúng mình làm chút việc vui cho cô ấy thế này, chắc chắn Kiều Linh sẽ rất vui cho mà xem.”

“Thằng đó trông như thể là cũng tham gia tụ hội đấy, không chừng nó cũng là nhân vật chính đêm nay luôn, chốc nữa tao phải chơi với nó một phen, coi như là mua vui cho em Linh vậy!” Trương Đào cười nói.

Người kia cũng cười hùa theo đúng là thú vị, vừa có thể giỡn mặt với một thằng hề lại tiện thể nịnh nọt giới cao tầng trong công ty đầu tư Bùi Thị, đúng là bõ công mà!

Trong câu lạc bộ, Bùi Nguyên Minh rảo bước đi theo dòng người vào trong một sân vườn lộ thiên.

Ở đây có rất nhiều trai gái trẻ tuổi.

Đám đàn ông con trai đều chăm chút ăn mặc rất sáng sủa, con gái thì đều ăn mặc rất nền nã, thoạt trông ai nấy cũng đều rất có khí chất, hiển nhiên tuyệt đối không phải là loại gái tay vịn mà tất cả đều là thiên kim tiểu thư nhà giàu.

Chỗ này đã được Tống Kiều Linh bao trọn cả đêm, có rất nhiều người tuy là không được mời nhưng mà vẫn đến.

Đúng lúc này, Trương Đào cũng đang đi vào đến nơi.

Buổi tụ hội đêm nay thực tế là do Tống Kiều Linh khởi xướng cả, bây giờ cũng đã có thể nói cô ta đã có được một địa vị tầm cỡ nào đó ở thành phố Hải Dương này rồi.

Trước đây có rất nhiều con cháu tài phiệt ở thành phố Hải Dương muốn kết thân làm quen với cô ta thì đã dẫn cô ta đi tham gia mấy buổi tụ hội tương tự như thế này được mấy lần rồi.

Không thể không thừa nhận, tại những buổi tụ hội thế này, Tống Kiều Linh có thể quen biết được một vài nhân vật có tiếng nói, cũng hoàn toàn có lợi cho sự nghiệp của cô ta, bởi vậy cô ta mới quyết định tổ chức buổi tụ hội như ngày hôm nay.

Kiểu tụ hội gặp mặt thế này, tuy rằng trên danh nghĩa là tiệc tối, thế nhưng trên thực tế thì lại là một không gian để xây dựng mạng lưới xã giao của giới thượng lưu, rất nhiều việc buôn bán, rất nhiều gói thầu đã từng được đàm phán thành công trong các buổi gặp mặt như này.

Khi Trương Đào nhìn thấy Bùi Nguyên Minh đang đứng một chỗ cách đó không xa thì trên mặt bèn lộ ra nụ cười gắn, anh ta nói: “Chính là cái thằng khố rách áo ôm kia kìa, vừa nhìn cái là biết chỉ là thằng lái xe thuê, thế mà dám trà trộn vào trong này, đúng là cái đồ chó má không biết thân biết phân…”