Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Chàng Rể Quyền Thế

Chương 377




Tiếng bàn luận xung quanh, Nạp Nhã Lan cũng nhíu chặt mày.

Nói giá trị của đồ cổ với những người bình thường này rất vô ích, dù sao không có ai làm đồ cổ, vốn không thể giải thích giá trị của món đồ này.

Vừa nghĩ như vậy, Nạp Nhã Lan nhìn Lữ Dương nói: “Lữ Dương, anh là người của nhà họ Lục ở Thủ Đô, chẳng lẽ anh không nhìn ra, chiếc đồng hồ của Bùi Nguyên Minh là thật sao? Chiếc đồng hồ trị giá hơn trăm tỷ mà anh ấy có thể tùy tiện đeo trên tay, anh cho rằng anh ấy sẽ trộm dây chuyền trị giá hơn trăm tỷ sao? Anh có thể đừng đứng đây gây sự không?” “Giá trị hơn trăm tỷ?” Lữ Dương cười nhạo nói: “Nếu như là chiếc đồng hồ trong truyền thuyết thì đúng là có giá trị hơn trăm tỷ, nhưng mà một chiếc đồng hồ giả có giá trị mấy triệu đã cao lắm rồi!”

“Nạp Nhã Lan, nhà họ Nạp các cô buôn bán đồ cổ, cô đừng vì che chở một tên trộm mà làm mất danh dự của nhà họ Nạp, đến lúc đó thầy Nạp sẽ không tha cho cô!”

“Anh…” Lúc này Nạp Nhã Lan cũng hết cách, nói thật thế nào thì cũng vô ich sao?

Lúc này, tiếng bàn luận xung quanh liên miên, người vây xem cũng càng ngày càng nhiều, còn có mấy nhân viên làm việc ở cửa hàng đi tới, lấy điện thoại ra muốn báo cho cảnh sát. Trộm dây chuyền trị giá hơn mười tỷ, đây chắc chắn là chuyện lớn!

Cũng đúng lúc này, trong đám người, một cô gái bước nhanh ra.

“Anh ấy không thể là trộm!” Người nói chính là Trình Tiên.

Hôm nay cô ấy đi ngang qua, không ngờ gặp được Bùi Nguyên Minh.

Thấy cô ấy, Bùi Nguyên Minh cũng sửng sốt.

Hôm nay Trình Tiên mặc một bộ sườn xám, càng lộ ra dáng người đẹp của cô ấy.

Khiến cho gương mặt vốn xinh đẹp của cô ấy càng thêm thanh khiết.

“Oa!”

Trình Tiên vừa xuất hiện, lập tức thu hút rất nhiều ánh mắt của đàn ông.

Cho dù là Lữ Dương lúc này cũng vô thức nhìn thêm vài lần, không nhịn được lặng lẽ nuốt nước miếng.

Tình huống gì đây?

Một nơi nhỏ bé như thành phố Hải Dương, nếu như không đến du lịch thì cả đời này anh ta cũng sẽ không đến, làm sao có nhiều người đẹp như thế? Nhưng mà, lúc này bên cạnh Trình Tiên còn có một người đàn ông, người đó mặc âu phục phẳng phiu, đeo kính gọng vàng, phong thái không tầm thường, nhìn rất tuấn tú lịch sự.

Trình Tiên đi lên trước, hình như sợ Bùi Nguyên Minh hiểu lầm, nhanh chóng giới thiệu, nói: “Bùi Nguyên Minh, đây là Giang Thần, là bạn học của tôi thời đại học, đến thành phố Hải Dương tham gia một buổi tọa đàm ở bệnh viện, tôi cũng là khách quý của bệnh viện nên anh ấy hẹn tôi đi cùng.”

Nói xong, Trình Tiên cũng rất phiền muộn.

Khoảng thời gian này, cô ấy không có cơ hội gặp Bùi Nguyên Minh, hôm nay trước khi tới tham gia tọa đàm y học, mình lại “vô tình gặp được” bạn học bệnh viện, mời cô ấy cùng tham dự.

Trình Tiên cũng biết cậu bạn học này có ý với mình, cho nên cô ấy đã từ chối nhiều lần.

Nhưng cuối cùng, Giang Thần và cả hai người thầy ở đại học cũng ra ngoài. Vì thể diện của thầy, Trình Tiên đành đi cùng Giang Thần.

Dọc đường đi, Trình Tiên không nói lời nào, ngược lại là Giang Thần luôn chủ động tìm đề tài nói chuyện, điều này khiến Trình Tiên thấy rất phiền.

Nói thật, dù là dáng vẻ hay phong thái của Giang Thần đều không tầm thường, cộng thêm công việc tốt, giỏi ăn nói, lịch sự lễ độ, với rất nhiều cô gái mà nói, chắc chắn chính là nam thần.

Chỉ tiếc trong lòng Trình Tiên chỉ có Bùi Nguyên Minh, không nhìn thẳng anh ấy một cái.

Trình Tiên vốn định tham gia xong tọa đàm y học này sẽ tạm biệt Giang Thần, không ngờ lúc đi ngang qua cửa hàng lại gặp Bùi Nguyên Minh, còn thấy anh bị người ta vu cáo là kẻ trộm.

Ngay lúc này, Lữ Dương đứng bên cạnh nhìn Bùi Nguyên Minh rất có diễm phúc, chán ghét nói: “Tên ăn bám nhà anh được đấy! Bên người có một cô, trong nhà còn giấu một cô!”

“Nhưng mà, sợ là về sau anh không có cơ hội hưởng thụ cái phúc này, bởi vì lần này anh trộm đồ giá trị lớn, e rằng nửa đời sau đều phải sống trong tù!”

Nghe được câu này, Trình Tiên quay người nhìn chằm chằm Lữ Dương, cô ấy không biết Lữ Dương là ai, không hề kiêng nể, vẻ mặt thành thật nói: “Chắc chắn là anh nhầm rồi, anh Minh là người tốt, sẽ không trộm đồ.”

Lúc mình suýt bị người ta làm nhục, luôn là anh đứng ra cứu mình.

Người như vậy sao có thể đi trộm đồ, đây là chuyện buồn cười nhất trên đời!