Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Chàng Rể Quyền Thế

Chương 318




Trải qua quá trình kiểm tra cẩn thận, vết thương trên mặt Hạ Vân chỉ là vết thương ngoài da mà thôi, chỉ cần nghỉ ngơi mười ngày nửa tháng là có thể hồi phục như cũ.

Tình trạng vết thương của Tống Kiều Linh cũng không nghiêm trọng, nghỉ ngơi khoảng hai ba ngày là được.

Nhưng mà với vẻ ngoài này của hai cô khẳng định là không thể đi làm được, phải về nhà nghỉ ngơi.

Hạ Vân tỏ vẻ muốn Tống Kiều Linh nghỉ ngơi cùng cô ta là được, nhưng mà mấy ngày nay chuyện tình ở công ty đầu tư Bùi thị chỉ có thể do Bùi Nguyên Minh tự mình giải quyết.

Một tuần sau, Tống Kiều Linh trở lại đi làm, Hạ Vân vẫn còn phải nghỉ ngơi mấy ngày nữa.

Nhưng mà hiện tại Tống Kiều Linh cũng đã có vài phần hiểu biết về công việc của thư ký tổng giám đốc, cô ta bắt đầu tạm thời tiếp nhận công việc dưới sự chỉ dẫn của Hạ Vân.

Văn phòng tổng giám đốc, Bùi Nguyên Minh đang xem tài liệu, Tống Kiều Linh đi đến cần thận gõ cửa, đưa ra một cái thiệp mời, nói: “Tổng giám đốc, nhà họ Nạp ở Tỉnh Thành mời chúng ta đến buổi đấu giá đồ cổ ở thành phố Hải Dương, nghe nói là ông cụ Nạp tự mình chủ trì, đây là thiệp mời họ gửi tới, không biết tổng giám đốc có muốn tham gia không?”

Bùi Nguyên Minh thoáng sửng sốt, không phải Nạp Nhã Lan nói mấy ngày nữa sẽ trở về Thiếu Thành sao? Sao đột nhiên lại tổ chức một buổi đấu giá đồ cổ?

Đợi Tống Kiều Linh đi rồi, Bùi Nguyên Minh bèn trực tiếp gọi điện thoại cho Nạp Nhã Lan.

“Cô cả Nạp à, nhà họ Nạp các người sao đột nhiên lại muốn tổ chức đấu giá đồ cổ ở Thành phố Hải Dương?” Bùi Nguyên Minh tò mò hỏi.

Đầu bên kia điện thoại, rốt cuộc Nạp Nhã Lan cũng đợi được điện thoại của Bùi Nguyên Minh, trong lòng đã muốn nghiến răng nghiến lợi.

Bản cô nương mấy ngày không chủ động liên lạc với anh thì anh cũng mặc kệ luôn đúng không? Nếu không phải tôi đòi ông nội tổ chức buổi đấu giá đồ cổ này, có phải trước khi tôi đi anh cũng không thèm tặng tôi cái gì luôn đúng không?

Trên thực tế mấy ngày nay Bùi Nguyên Minh vì chuyện công ty mà quá bận rộn, nên quên mất việc Nạp Nhã Lan phải đi.

Nghiến răng nghiến lợi một hồi, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng Nạp Nhã Lan vang lên: “Trong lúc ông nội ở Thành phố Hải Dương vô tình phát hiện một món đồ cổ rất có giá trị, lại được bạn bè cũ bên Thành phố Hải Dương mời, ông ấy bèn mở một buổi đấu giá.”

“Không phải anh rất có hứng thú với buổi đấu giá đồ cổ này sao? Nếu đúng vậy tôi có thể bảo ông nội phát cho anh một tấm thiệp mời.” Nạp Nhã Lan nói.

Bùi Nguyên Minh ngắm nghía thiệp mời, xem ra nhà họ Nạp còn chưa biết anh là tổng giám đốc công ty đầu tư Bùi thị.

Nghĩ nghĩ, Bùi Nguyên Minh cười nói: “Cô và ông cụ Nạp nói một câu là được rồi, không cần phải gửi thiệp mời, đến lúc đó tôi sẽ trực tiếp đến tìm mọi người.”

“Được! Anh nhớ rõ nhất định phải tới đó! Quyết định như vậy đi.” Nói xong, Nạp Nhã Lan giống như sợ Bùi Nguyên Minh đổi ý nên lập tức cúp điện thoại.

Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh mơ màng, tình huống này là sao?

Nhưng mà anh vẫn rất kính trọng Nạp Hoàng Chi, mấy ngày nay bận quá nên cũng không đến thăm ông ấy được, tham dự buoi dau gla do là hợp lý.

Gọi một cuộc điện thoại cho Tống Kiều Linh, nói cho cô ta biết sẽ tham gia buổi đấu giá đồ cổ xong, Bùi Nguyên Minh cũng không quá để tâm đến vấn đề này.

Về đến nhà, Trịnh Tuyết Dương đang ngồi trên số pha trong phòng khách.

Trong khoảng thời gian này, quan hệ giữa Bùi Nguyên Minh và Trịnh Tuyết Dương giống như đóng băng, vẫn luôn căng thẳng, cơ bản là không có chút dấu hiệu chuyển biến tốt nào, thậm chí số lần hai người chạm mặt cũng rất ít.

Bùi Nguyên Minh thấy cô định nói, không ngờ Trịnh Tuyết Dương đột nhiên đứng lên, lạnh lùng nói: “Ngày mai tôi muốn đi với anh đến buổi họp mặt gia tộc”

Nói xong, Trịnh Tuyết Dương cũng không thèm liếc Bùi Nguyên Minh một cái mà trực tiếp đứng dậy đi mất.

Hiển nhiên, cô chờ Bùi Nguyên Minh chính là để nói những lời này mà thôi.

Gần đây nhà họ Trịnh cũng không xảy ra chuyện đặc biệt gì, hạng mục trung tâm thương nghiệp cũng rất thuận lợi.

Nghĩ tới nghĩ lui, ông cụ Trịnh quá nửa là muốn tham gia buổi đấu giá đồ cổ.

Nhà họ Nạp chính là gia tộc hạng nhất ở Thiếu Thành, nổi danh lừng lẫy khắp Đà Nẵng.

Buổi đấu giá đồ cổ do gia tộc như vậy tổ chức, người thường cơ bản là không thể tham gia được.

Những người ở thành phố Hải Dương có thể tham gia được, hằn phải là những gia tộc và công ty hạng nhất, những gia tộc hạng hai hạng ba đoán chừng đều không được mời.

Hiện giờ, nhà họ Trịnh có hạng mục trung tâm thương nghiệp, có thể được xem là gia tộc hạng nhất ở thành phố Hải Dương này. Nhưng nếu có thể tham gia buổi đầu giả do co nay, về xã hội thượng lưu, thậm chí là người đến từ Thiếu Thành, đối với nhà họ Trịnh mà nói thì đây quả là một cơ hội khó có được.

Thoạt nhìn Bùi Nguyên Minh có thể tham gia buổi đấu giá đồ cổ, nhưng đối với nhà họ Trịnh mà nói, thì đây là cơ hội để làm thân với những gia tộc hạng nhất.

Ngày hôm sau, vào thời điểm đến biệt thự nhà họ Trịnh, quả nhiên ông cụ

Trịnh nhắc tới chuyện này.

“Nhà họ Nạp chính là gia tộc hạng nhất nổi danh lừng lẫy ở Đà Nẵng, một gia tộc như vậy tổ chức một buổi đấu giá ở thành phố Hải Dương của chúng ta, chính là một loại hình hoạt động xã giao lớn, có thể tham gia buổi đấu giá đồ cổ này, đại biểu cho chúng ta đều là những nhân vật đứng đầu của thành phố Hải Dương này.”

ông cụ Trịnh vẻ mặt nặng nề ngồi ở phía trên: “Cho nên, nhà họ Trịnh chúng ta hôm nay nhất định phải tìm ra cách tham gia buổi đấu giá đồ cổ này.”