Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Chàng Rể Quyền Thế

Chương 273




Bùi Nguyên Minh chưa kịp lên tiếng, Trình Tiên ở bên cạnh vẻ mặt đầy nghi hoặc nói: “Bùi Nguyên Minh, cô ta vừa rồi rõ ràng còn muốn kêu bảo vệ đánh anh, còn bắt anh bồi thường tiền cho đàn anh, lại không chịu kiểm tra giúp chúng ta chỗ đặt trước. Sao tổng giám đốc Hoa lại thăng chức cho cô ta?”

Trình Tiên thật sự rất tò mò, chẳng lẽ quy tắc của khách sạn Hải Dương là như thế này?

Trần Kiến Hoa ở bên cạnh còn đang tươi cười, lập tức trong đầu ông ta ầm một tiếng, thiếu chút nữa ói ra máu. Ông ta là một người thông minh, đại khái đã đoán ra vừa rồi xảy ra chuyện gì.

Chắc hẳn là quản lý sảnh khách sạn này nhìn thấy Bùi Nguyễn Minh nghèo nàn không để vào mắt, không giúp Bùi Nguyên Minh kiểm tra đặt bàn, lại còn giúp người kia đối phó với Bùi Nguyên Minh. Đơn giản mà nói một câu chính là không biết tốt xấu tự tìm đường chết.

Lúc này ở phía sau cả người Trần Kiến Hoa toát mồ hôi lạnh. May mà Bùi Nguyên Minh không xảy ra chuyện gì, may mà ông ta đến kịp lúc, nếu không lần này ông ta thật sự xong rồi. . truyện tiên hiệp hay

Vừa nghĩ đến điều này, ông ta nhìn quản lý sảnh khách sạn bằng ánh mắt lạnh lùng.

“Bốp..”

Một cái tát như trời giáng, trực tiếp và lệch cả mặt quản lý sảnh khách sạn. Sau khi đánh xong, Trần Kiến Hoa vẫn còn cảm thấy chưa hết giận. Ông ta đá cô ta ngã ra đất rồi nổi giận quát: “Giúp khách hàng kiểm tra đặt bàn vốn là việc của cô. Vì cô không làm theo nguyên tắc nên cậu Minh mới gặp phải những chuyện này. Hôm nay tôi sẽ cho cô thấy cái giá phải trả như thế nào.”

Sau đó ông ta hét vào mặt mấy tay bảo vệ bên cạnh: “Đánh, đánh cho tôi, đánh nát mặt của cô ta đi. Thông báo với toàn bộ mọi người ở thành phố Hải Dương này, nếu ai còn dám thuê cô ta tức là đối đầu với Trần Kiến Hoa này.”

Quản lý sảnh khách sạn sợ chết khiếp, lê lết bò tới, nức nở: “Tổng giám đốc Hoa, tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi, làm ơn tha cho tôi…”

Trần Kiến Hoa lạnh lùng nói: “Tha cho cô? Vậy ai tha cho tôi? Tôi đã dặn dò biết bao nhiêu lần, khách sạn Hải Dương chúng ta phải lấy ưu tiên khách hàng làm đầu, cô có để lời tôi nói vào tai không? Bây giờ còn muốn tôi tha cho cô? Tôi nói cho cô biết, nếu không phải hôm nay nể mặt cậu Minh ở đây, tôi đã đánh chết cô rồi.”

Quản lý sảnh khách sạn khuyu xuống, cô ta quỳ bò trên đất đến chỗ Bùi Nguyên Minh, liên tục dập đầu: “Anh Minh, tôi sai rồi. Tôi thực sự xin lỗi, xin anh tha cho tôi.”

Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lãnh đạm, mà Trình Tiên ở bên cạnh thì lại thì thầm: “Bùi Nguyên Minh, chúng ta cũng không có việc gì, hay là bỏ qua đi.”

Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Trình Tiên, cô quá lương thiện, đây là điểm mạnh nhưng cũng là điểm yếu của cô. Trong xã hội này không phải lúc nào lòng tốt cũng dùng đúng chỗ đâu.”

“Thử nghĩ mà xem, nếu vừa rồi tổng giám đốc Hoa không tới kịp, liệu chúng ta sẽ ra sao? Nói không chừng tôi đã bị đánh rồi, còn cô lại bị ức hiếp, có đúng không?”

Trình Tiên hoảng sợ, gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt, nói: “Anh không biết đánh nhau sao?”

“Vậy nếu tôi không biết đánh nhau thì sao? Cô là bác sĩ, lương y như từ mẫu, tôi có thể hiểu được. Nhưng người ta luôn phải chịu trách nhiệm cho sai lầm của mình, cô nói có đúng không?” Trình Tiên trầm ngâm gật đầu, nhưng Bùi Nguyên Minh lại cười nói: “Được rồi, đừng vì những chuyện này mà làm hỏng tâm trạng ăn uống của chúng ta. Tổng giám đốc Hoa, chúng ta đi xem bàn ăn trước thôi.”

“Xin mời, cậu Minh, chúng tôi đã để chỗ tốt nhất cho cậu.” Vẻ mặt Trần Kiến Hoa cung kính. Sau khi tiễn Bùi Nguyên Minh ra khỏi sảnh lớn, ông ta quay mặt lại lạnh lùng nói: “Đánh tiếp, đánh cô ta mạnh vào cho tôi.”

Một lúc sau, từ bãi đậu xe truyền đến tiếng kêu thê lương thảm thiết, nhưng mấy người Bùi Nguyên Minh sớm đã không nghe thấy gì.

Cùng lúc đó, ở bên ngoài khách sạn Hải Dương, Trần Hiểu Thu đang đi bộ một mình ở ven đường. Một lát sau bỗng truyền đến một tiếng “kít”, một chiếc xe thương mại dừng lại bên cạnh cô ấy.

Lúc này mặt mũi Triệu Phước Kiên đã bị đánh cho bầm dập, thế nhưng anh ta vẫn gắng gượng cười: “Trần Hiểu Thu, để anh tiễn em.”

Trần Hiểu Thu liếc mắt một cái nhìn Triệu Phước Kiên, lắc đầu nói: “Đàn anh, anh nên về nhà xử lý vết thương trước, tốt hơn hết đừng làm phiền Bùi Nguyên Minh nữa, cậu ấy…”

“Bùi Nguyên Minh,” Ánh mắt Triệu Phước Kiên trong nháy mắt phát lạnh, nghiến răng nghiến lợi nói: “Vừa rồi anh còn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, bây giờ xem như đã thấy rõ. Cậu ta không phải con rể nhà họ Trịnh sao, chắc chắn cậu ta đã dùng thẻ hội viên của ai đó nhà họ Trịnh đặt chỗ. Trong mắt anh, cậu ta chẳng qua chỉ là một kẻ vô dụng. Nếu để anh có cơ hội, anh nhất định sẽ giết cậu ta ngay tức khắc.”

Trần Hiểu Thu lắc đầu, lúc này Triệu Phước Kiên đã muốn điên loạn, bản thân cũng không thuyết phục nổi anh ta nữa, Trần Hiểu Thu xoay người bỏ đi.

Nhìn thấy biểu cảm chán ghét trong mắt Trần Hiểu Thu, vẻ mặt Triệu Phước Kiên trở nên méo mó. Người phụ nữ này anh ta đã để ý từ khi còn học đại học. Khó khăn lắm hôm nay mới gặp được, cuối cùng lại gặp phải tên rác rưởi Bùi Nguyên Minh, khiến anh ta xôi hỏng bỏng không.

Lúc này, cơn tức giận trong. lòng Triệu Phước Kiên đã khiến anh ta bắt đầu nảy ra ý định đen tối. Anh ta nhìn xung quanh không thấy ai liền nhanh chóng xuống xe vòng qua lưng Trần Hiểu Thu, bịt miệng cô ấy lại kéo lê về phía chiếc xe thương mại.

“Đàn anh, anh định làm gì vậy, anh..” Trần Hiểu Thu liên tục giãy dụa nhưng vẫn bị Triệu Phước Kiên cao lớn kéo vào ghế sau của xe.