Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Chàng Rể Quyền Thế

Chương 244




An Diệu Linh tức giận lên tiếng: “Châu Tuệ Mẫn, cô thật không biết xấu hổ, cô muốn ra vẻ này nọ thì cứ việc, chẳng ai ngăn cản. Cớ gì mà cô cứ phải kéo Tuyết Dương vào? Thú vị lắm sao? Đây là buổi họp lớp chứ không phải nơi để cô khoe diễn xuất!”

“Ôi xem này. Sao cô lại tức giận như vậy chứ? Chẳng lẽ cô có ý gì với Bạch Phúc An nhà tôi nên mới thấy khó chịu, ghen ghét đố kị khi tôi có một người chồng hoàn hảo như anh ấy? Chứ không thì chuyện có liên quan gì đến cô mà cô xía vào?” Châu Tuệ Mẫn híp mắt lại giọng mỉa mai, cố ý nhích người lại gần Bạch Phúc An.

“Cô..” An Diệu Linh tức đến run cả người nhưng không nói được lời nào.

Trịnh Tuyết Dương thấy đứa em thân thiết của mình bị ức hiếp thì không nhịn nổi nữa, cô đứng ra nói một cách bình tĩnh rõ ràng: “Châu Tuệ Mẫn, chúng ta đều là bạn học cả, hơn nữa hôm nay họp lớp cô nhất thiết phải nói những lời như vậy sao?”

Châu Tuệ Mẫn cười như không cười đáp: “Trịnh Tuyết Dương, có phải cô cảm thấy rất khó chịu với tôi nên mới để con cún của cô đến cắn tôi không? Nếu như vậy thì chi bằng cô để người chồng ở rể của cô đến biểu diễn một chút, chỉ cần anh ta có thể đàn được một bài thì tôi sẽ thu lại lời nói ban nãy, sau đó xin lỗi con cún của cô! Có điều, đừng nói đến đánh đàn, tôi thấy anh ta đi nhổ cỏ còn chẳng ăn thua ấy chứ!”

“Hahaha…” Người người cười lớn, ai cũng cho rằng một tên nhu nhược đi rề sao có thể biết chơi piano, đùa à! ở

Ai cũng biết muốn đàn được một bài hoàn chỉnh thì phải trải qua quãng thời gian khổ luyện dài, tốt nhất là phải học từ lúc nhỏ.

“Châu Tuệ Mẫn, cô đừng quá đáng!” Trịnh Tuyết Dương gắt lên, cô không thể kiềm chế được khi Châu Tuệ Mẫn dám gọi An Diệu Linh là cún, thật quá quắt!

“Sao vậy? Khó chịu sao? Chi bằng cô cứ để chồng cô thể hiện một chút đi chứ trước đây cô đã mạnh miệng với tôi rằng chồng tương lai nhất định phải là hoàng tử piano cơ mà. Có nằm mơ cũng không thấy đúng không?” Châu Tuệ Mẫn mỉa mai.

“Cô..” Trịnh Tuyết Dương không biết đáp trả như thế nào, cô nhìn sang Bùi Nguyên Minh, nãy giờ anh vẫn trầm mặc. Cô bỗng cảm thấy ảm đạm. Chồng cô sao biết chơi piano chứ, hôm nay đành phải mất mặt thôi.

Đúng lúc này Bùi Nguyên Minh chợt cười một cái bước lên chắn trước

Trịnh Tuyết Dương, lạnh lùng nói: “Từ khi nào mà chỉ dựa vào một bản thu âm mà đã có thể giả làm nghệ sĩ piano vậy?”

Vốn dĩ anh không muốn can dự vào việc Bạch Phúc An đóng kịch này nọ nhưng hai vợ chồng này lại được đằng chân lân đằng đầu, xỉ nhục, ép Trịnh Tuyết Dương đến không còn đường lui mới thôi.

“Anh kia, anh ở rể ăn bám thì có tư cách gì mà mở miệng? Chồng tôi đã học piano từ nhỏ, từng tham gia cuộc thi quốc tế rồi. Anh đừng có mà nói nhảm, tôi khuyên anh thu lại lời nói vừa rồi nếu không thì đừng trách tôi không khách khí!” Châu Tuệ Mẫn hùng hổ nói một tràng, sắc mặt cô ta cũng theo đó biến đổi.

Sự thật là Bạch Phúc An không biết chơi piano, việc giả mạo này là chủ ý của Châu Tuệ Mẫn. Hai người họ đã diễn tập theo kế hoạch từ rất lâu, theo đó họ bí mật giấu một chiếc loa dưới chiếc đàn đến thời điểm thích hợp thì mở ra.

Châu Tuệ Mẫn tự cảm thấy kế hoạch quá hoàn hảo, không chút sơ hở nào, không thể bị phát hiện được. Đây là một việc quan trọng, cô ta phải dùng chuyện này để đả kích Trịnh Tuyết Dương. Nhưng không thể ngờ người chồng nhu nhược của Trịnh Tuyết Dương lại nhìn ra gì đó? Sao có thể chứ? Nhất định là anh ta đoán mò!

Bỗng Bùi Nguyên Minh chậm rãi nói tiếp: “Khi nghệ sĩ piano đàn thì các ngón tay sẽ linh hoạt theo tiết tấu, giai điệu. Ví dụ khi đánh nốt trầm lực tay sẽ khác nốt cao, các ngón tay cử động và cả tư thế dáng vẻ đều ăn khớp với tiết tấu. Có những nốt phải dùng lực ngón tay mạnh phát ra âm thanh rất lớn. Huống chi nếu đã tham gia thi quốc tế thì càng có sự khác biệt lớn nhất là khi họ chơi đến đoạn tiết tấu nhanh mạnh, lúc đó họ đàn một cách say sưa điên cuồng”

Anh dừng chút rồi nói tiếp: “Ban nãy khi chồng cô đàn, các ngón tay lên xuống, nhấn phím đều không khớp nhạc. Đối với người bình thường khi xem thường chỉ nghe nhạc phát ra nhìn người đánh thì tưởng rằng chuyên nghiệp. Nhưng đối với dân chơi piano thì nhìn một màn vừa rồi quả thực giống như đang diễn hề. Cho nên tôi thật lòng khuyên hai người, sau này đừng làm những trò thế này nữa, vừa mất mặt vừa không tôn trọng những người chơi piano thực thụ!”

Bùi Nguyên Minh nói một tràng dài lưu loát khiến đám bạn học đều ngần ra cứ như nghe phải một câu chuyện nửa đùa nửa thật, nhưng ngẫm lại thấy lời cậu ta nói cũng có lý.

Châu Tuệ Mẫn cảm thấy sự tình không ổn, có chút luống cuống nhưng rồi lập tức nói: “Tôi khinh! Một kẻ ở rể như anh thì hiểu cái gì? Dám nói chồng tôi không biết chơi piano. Loại chuyện này sao chúng tôi phải dàn dựng, tự đi rước phiền phức về ư?”

Đám bạn học xì xầm.

“Đúng vậy! Chồng Châu Tuệ Mẫn là con nhà quyền quý theo lý mà nói sao có thể làm ra chuyện này chứ?”

“Châu Tuệ Mẫn trước giờ chưa từng khoe khoang tài nghệ piano của chồng cớ gì mà hôm nay phải đóng một màn kịch như vậy chứ?”

“Hơn nữa anh kia nghèo rớt mồng tơi phải ở rể, người như vậy thì hiểu biết gì về nghệ thuật. Nực cười!”

Đám bạn học vừa bàn tán vừa chỉ trỏ vào Bùi Nguyên Minh, một kẻ ở rể vừa nhìn đã thấy không ưa mà còn không biết xấu hổ bia chuyên!