Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Chàng Rể Quyền Thế

Chương 222




“Trịnh Tuyết Dương, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra? Cháu nói rõ ràng cho ông!” ông cụ Trịnh không thể chịu đựng được nữa, đập bàn một cái, quát lên tiếng chói tai.

Trịnh Tuyết Dương nhìn Trịnh Thu Hằng rồi lại nhìn đến Trịnh Chí Dụng, trước khi cô đến, rõ ràng là đã xảy ra chuyện, thậm chí có khả năng là Trịnh Chí Dụng đã sắp xếp.

Bởi vì thái độ của ông cụ Trịnh đổi với cô lạnh lùng đến tận xương.

Vốn dĩ cô không còn nghi ngờ về Trịnh Chí Dụng nữa mà là hoài nghi về Bùi Nguyên Minh, nhưng lúc này cô lại không thể không liếc xem Trịnh Chí Dụng một cái. Hai người này, rốt cuộc là ai hãm hại mình? Nhìn từ thái độ của Trịnh Chí Dụng, có vẻ như xác suất anh ta làm chuyện đó lớn hơn.

“Ông nội, cháu đã giải quyết xong rắc rối rồi.” Trịnh Tuyết Dương hít sâu một hơi, cố gắng làm mình tỉnh táo lại rồi nói.

“Chúng tôi biết, nhưng điều chúng tôi quan tâm hơn là cô đã giải quyết nó như thế nào!” Trịnh Thu Hằng vội vã mở miệng.

“Tối hôm qua cô không rời khỏi trang trại đó đúng không? Trịnh Tuyết Dương, cô không muốn ở cùng chồng, không thành vấn đề, muốn ra ngoài quậy phá cũng không thành vấn đề, nhưng cô quan tâm đến thể diện nhà họ Trịnh của chúng ta đi được không? Cô có thể ly hôn trước khi ve vãn một người đàn ông khác ở bên ngoài. Làm ô uế gia phong của nhà họ Trịnh thì cô có đền nổi không?” Trịnh Chí Dụng lớn tiếng quát mắng.

Trịnh Tuyết Dương nghe được Trịnh Chí Dụng khẳng định như vậy, cô thở dài nhẹ nhõm một hơi, xem ra người hãm hại mình chính là Trịnh Chí Dụng. Hiện tại anh ta biết được Trần Văn Thức và cô nhất định đã xảy ra chuyện cho nên mới làm rầm rộ lên như thế này.

“Trịnh Chí Dụng, anh lấy tin tức này ở đâu vậy? Anh có bằng chứng không? Tôi đã về nhà lúc tám giờ tối hôm qua!” Trịnh Tuyết Dương hừ một tiếng: “Mẹ tôi và Khánh Vân đều nhà, nếu anh không tin, anh có thể đi hỏi họ.”

“Họ? Họ chính là người một nhà của cô, chắc chắn sẽ giúp cô giảo biện, cô nghĩ rằng có họ làm chứng thì tôi sẽ tin sao?” Trịnh Chí Dụng hỏi lại.

Rơi vào tay Trần Văn Thức, anh ta không tin Trịnh Tuyết Dương có thể bình yên vô sự! Loại người như Trần Văn Thức ăn thịt người không nhả xương, trước mặt hắn, Trịnh Chí Dụng còn không thể chiếm được lợi, huống chi là Trịnh Tuyết Dương.

“Anh còn muốn bằng chứng khác không? Trên đường về tôi còn gặp một người hàng xóm, anh có thể đến hỏi. Nếu còn không tin, anh có thể kiểm tra camera nhà tôi, cũng có thể kiểm tra camera an ninh ở trước cửa khu nhà! Trịnh Chí Dụng, tôi cảnh cáo anh, nói chuyện gì cũng phải có chứng cứ đấy.” Trịnh Tuyết Dương lạnh lùng nói.

Khi Trịnh Chí Dụng nhìn thấy Trịnh Tuyết Dương nói khảng khái như vậy, trong lòng có chút bối rối, Trần Văn Thức thật sự buông tha cô sao? Nhưng xét về tính cách của Trần Văn Thức thì sao chuyện này có thể xảy ra?

Nếu Trịnh Tuyết Dương không rơi vào tay Trần Văn Thức thì chỉ có một khả năng, đó là Trịnh Tuyết Dương đã hoàn toàn không đi.

Nghĩ đến đây, Trịnh Chí Dụng suýt chút nữa nhảy dựng, giận dữ rống lên: “Tốt lắm Trịnh Tuyết Dương, tôi đã vất vả giúp cô tạo quan hệ vậy mà cô lại không đi, quả thật quá lãng phí!”

“Trịnh Chí Dụng, não của anh bị úng nước rồi sao? Anh quên là tôi đã giải quyết xong chuyện rồi sao? Nếu tôi không đi thì làm sao giải quyết được?”

“Không thể! Tuyệt đối không thể!” Trịnh Chí Dụng hoàn toàn không tin. Sự việc phát triển thành ra như này, chỉ có thể có hai khả năng. Một là Trần Văn Thức đã đối phó với Trịnh Tuyết Dương sau đó giải quyết chuyệnnày, hai là Trịnh Tuyết Dương không đi và sự việc vẫn chưa được giải quyết.

Đương nhiên cũng có thể có một khả năng khác, ví dụ như Trần Văn Thức rất nhanh về phương diện nào đó, cho nên Trịnh Tuyết Dương mới về nhà sớm như vậy…

Nhưng anh ta không dám nói ra khả năng này, bởi vì Trần Văn Thức sẽ có thể nuốt sống anh ta nếu mọi chuyện bị tung ra.

Lúc này ông cụ Trịnh không chịu được nữa, lạnh lùng nói: “Trịnh Tuyết Dương, đừng nói nhảm, nói thật cho ông biết cháu đã giải quyết vấn đề như thế nào!”

Đúng lúc này, cửa phòng họp bị văng ra bởi một cú đá, Ngô Kim Hồ bước vào với vẻ mặt lạnh lùng.

Phía sau Ngô Kim Hồ còn có hai thuộc hạ áp giải một người đàn ông trùm bao tải, không thể biết được đó là ai.

Khi nhìn thấy Ngô Kim Hồ, tất cả thành viên nhà họ Trịnh đều hơi chấn động, mọi người vẫn còn nhớ sự tình trước đó xảy ra giữa anh ta và Lý Đông Lưu.

Năng lực của nhân vật như Ngô Kim Hổ tuyệt đối không nhỏ, nhà họ Trịnh chỉ là gia tộc hạng hai, không thể chọc phá người này.

Tuy thần sắc của ông cụ Trịnh có chút cứng nhắc nhưng cũng rất tôn trọng với những nhân vật lớn như vậy, lúc này ông ta mới cười nói: “Anh Hổ, không biết hộm nay anh đến nhà họ Trịnh có gì khuyên bảo?”

Địa vị xã hội thường không phụ thuộc vào tuổi tác mà phụ thuộc vào sức mạnh.

Ông cụ Trịnh là người có quyền thế cao nhất trong nhà họ Trịnh nhưng trước mặt một nhân vật như Ngô Kim Hổ thì không đáng để nhắc tới, ông cụ Trịnh vẫn tự biết thân biết phận mình.

“Rầm…”

Ngô Kim Hổ đập đầu người đàn ông trùm bao tải xuống bàn rồi mỉm cười nói: “Ông cụ Trịnh, Ngô Kim Hổ tôi đã cho nhà họ Trịnh các người mặt mũi, vậy mà ông lại muốn hãm hại tôi?”