Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Chàng Rể Quyền Thế

Chương 180




Gần như ngay sau đó, Triệu Nam không quấn tiếp băng mà đột nhiên

chuyển động, tốc độ của anh ta vô cùng nhanh giống như đang chạy nước rút một trăm mét mà lao về phía trước. Còn Bùi Nguyên Minh cũng giậm chân trái, cả người lao tới.

Những khán giả xung quanh không khỏi nín thở.

Nạp Hoàng Chi trong phòng VIP hơi nheo mắt, trong khi Nạp Nhã Lan đầy mặt khẩn trương cùng lo lắng.

Ngay cả Tôn Thắng vẫn luôn mỉm cười, lúc này vẻ mặt cũng vô cùng chăm chú.

Bởi vì đây là trận chiến giữa hai cao thủ tuyệt thế, thậm chí có thể là do Triệu Nam xuất trận lần đầu tiên gặp được một đối thủ xứng tầm như vậy.

Trận chiến này đã được định sẵn là cực kỳ đặc sắc. “Ầm…”

Hai bên đồng thời ra tay, không có chiêu thức cầu kỳ, đều sử dụng đòn đấm thẳng.

Ngay khoảnh khắc tiếp theo, Bùi Nguyên Minh chỉ cảm thấy tay phải của mình hơi khẽ run lên, một trận đau đớn truyền đến. Bùi Nguyên Minh dù sao cũng đã ba năm không luyện, khó có thể đạt được trạng thái đỉnh cao như trước, nếu không Triệu Nam chưa chắc có thể gây thương tích cho anh.

Triệu Nam ở đối diện cũng đầy vẻ kinh ngạc, đây là lần đầu tiên có người có thể đối đầu trực tiếp với nắm đấm của anh ta. Đây không chỉ là sức mạnh không, mà còn cần tố chất thân thể mạnh mẽ, nếu không, với một cú đấm như vậy, tay phải của một võ sĩ bình thường có lẽ sẽ trở thành tàn phế.

Dưới võ đài, mấy võ sĩ khác đều ra xem náo nhiệt, cái gọi là người trong cuộc nhìn sự việc một cách thực chất, toàn diện còn người ngoài cuộc chỉ hiểu được mặt ngoài của sự việc, hầu như tất cả võ sĩ lúc này đều lộ vẻ kinh ngạc.

“Tên này dám đối quyền với Triệu Nam!?”

“Làm sao có thể? Sức mạnh nắm đấm của Triệu Nam phải lên tới gần ngàn cân, làm sao có thể có người đánh ngang với tên đó được?”

“Nhưng người này nhìn có vẻ không thương tổn nhiều lắm!”

“Đây là kỹ năng của cậu Bùi …” Ngô Kim Hồ lảo đảo trút ra một hơi khí lạnh, khóe mắt không ngừng co quắp, vốn địa vị đang không ngừng tăng, Ngô Tiểu Hổ không thể tránh khỏi có chút đề phòng. Làm sao một người dũng mãnh như anh ta lại có thể chịu khuất phục dưới người khác cơ chứ? Nhưng hôm nay những biểu hiện của Bùi Nguyên Minh lại khiến cho chút suy nghĩ kia của anh ta trực tiếp bị dập tắt.

Sự thật thì đây không phải là tên công tử con nhà giàu chỉ biết ăn chơi mà là nhân tài ẩn dật, ngọa hổ tàng long. Mấu chốt là anh không phải là tên thư sinh yếu đuối mà là văn võ song toàn, người như vậy, anh ta không đắc tội nổi và cũng không dám đắc tội.

Phòng VIP.

Khóe mắt Tôn Thắng khẽ co quắp một cái, trên mặt lộ ra đầy vẻ khó tin, theo góc nhìn của hắn, đối mặt với cú đấm của Triệu Nam, cái tên không biết sống chết dám đến phá chỗ làm ăn của hắn, còn muốn tranh đàn bà với hắn này không chết cũng tàn phế.

Nhưng một màn xử lý vô cùng nhẹ nhàng như này là thế nào? Chẳng lẽ tên Triệu Nam kia thả lỏng không dùng hết sức? Muốn chơi đùa một chút! Đúng, nhất định là như vậy.

Nạp Nhã Lan trực tiếp thở phào nhẹ nhõm, trên khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy vẻ vui mừng rực rỡ. Người đàn ông này thực sự mạnh đến mức khiến người khác rung động nhưng cũng sợ hãi không thôi, coi như cô hiểu biết rộng, từng gặp qua không biết bao nhiêu người tài giỏi mà giờ phút này cô cũng nhất thời không tìm được người nào sánh ngang với người trước mặt này.

Nạp Hoàng Chi giống như có mắt sau lưng, giờ phút này mới nở nụ cười: “Tên nhóc này cũng không tệ. Nếu cháu muốn lấy, ông sẽ tán thành..”

“Ông nội, ông nói gì vậy, anh ấy có gia đình rồi!” Nạp Nhã Lan xấu hổ đỏ ửng mặt.

“Phải không?” Nạp Hoàng Chi nói với vẻ mặt mỉm cười: “Đối với Nạp thị chúng ta mà nói, muốn một người độc thân thì người đó phải độc thân…”

Tôn Thắng ở bên cạnh nghe câu này, khẽ cau mày, nhưng nhanh chóng mim cười: “Ra là người trong lòng của cô Nạp nhưng mà cô và đại sư Nạp cũng không cần quá lo lắng chuyện này mà phải lo việc anh ta có thể sống sót rời khỏi đây không…”

“Bây giờ, anh ta có thể mạnh như rồng như hổ nhưng đơn thuần chỉ là do Triệu Nam đang chơi đùa mà thôi, một khi tên đó chơi chán rồi, sợ rằng…” Trên mặt Tôn Thắng đầy vẻ kiên định, trong nhận thức của hắn không ai có thể là đối thủ của Triệu Nam.

Thân thể Nạp Nhã Lan khẽ run lên, ánh mắt vô thức nhìn qua, lúc này mới lo lắng đến cực điểm.

Trên võ đài, hai người đồng thời thu tay, lui về phía sau nửa bước, nhưng ngay lập tức chuyển động thân thể tiếp tục nhào về phía trước, nắm đấm xuất ra như vũ bão.

Chiêu thức của anh ta được tôi luyện qua nhiều lần sinh tử trên chiến trường trông có vẻ hỗn loạn, nhưng mọi cú đấm đều rơi vào phần trọng yếu của cơ thể con người, đầm vào da thịt.

Bùi Nguyên Minh nhất thời lâm vào tình thế khó khăn, chỉ có thể liên tục chống cự, không tìm được chỗ để chống trả.

Theo tiếng hét sắc bén của Triệu Nam, tay phải của anh ta chợt rút về,

rồi hướng về phía ngực Bùi Nguyên Minh như một viên đạn đại bác. Sắc mặt Bùi Nguyên Minh biến đổi mấy lần, anh chắp tay bảo vệ trước ngực, nhưng thời điểm một lực cực mạnh truyền đến, trực tiếp làm cho Bùi Nguyên Minh trượt đến mép võ đài.

Trong phòng VIP, cốc nước trên tay Nạp Nhã Lan “choang” một tiếng, rơi mạnh xuống đất, mặc dù tham gia trực tiếp trên sân nhưng từ một màn hành động như phim điện ảnh này cô cũng có thể cảm nhận được sức mạnh kinh khủng từ cú đấm của Triệu Nam.