Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Chàng Rể Quyền Thế

Chương 150




Sắc mặt Trịnh Tuyết Dương trở nên khó coi, cô vẫn hơi cảm động khi Tô Hoài Bão dành nhiều tiền như vậy cho cô. Tuy nhiên anh luôn chế nhạo Bùi Nguyên Minh, điều đó khiến Trịnh Tuyết Dương cảm thấy có chút khó chịu.

Bùi Nguyên Minh mặc dù không có tiền, mặc dù là người ở rể nhưng ba năm qua anh đều giặt giũ nấu ăn, lau sàn quét nhà, có thể nói là nhẫn nại chịu khó. Tuy lúc đầu Trịnh Tuyết Dương không chấp nhận anh nhưng hiện giờ dần dần đã nhận ra được những điều tốt đẹp nơi anh.

Hơn nữa, dù chồng có tệ đến đâu, bị người ngoài nói như vậy thì cô cũng thấy mất mặt.

Trịnh Tuyết Dương cau mày nói: “Tổng giám đốc Bão, hy vọng anh có thể rút lại lời nói, xin lỗi Nguyên Minh đi.”

“Tôi xin lỗi anh ta?” Tô Hoài Bão phì cười: “Thật ra tôi làm vậy là vì muốn tốt cho cô đó. Tuyết Dương, anh chàng này không có lòng cầu tiến, ra ngoài lại kiêu ngạo ngu muội như vậy thì sớm muộn gì cũng gặp rắc rối thôi. Con người tôi tốt bụng nên không so đo với anh ta, tôi cùng lắm chỉ nói mấy câu với anh ta thôi, nếu là người khác thì có khi đã đánh thẳng vào mặt anh ta rồi!”

Giang Văn Huy bên kia cũng phụ họa theo: “Đúng vậy, Tuyết Dương, cô quá ngây thơ, không biết lòng người nham hiểm. Nói thẳng ra ngay trước mặt thì không sao cả, chỉ sợ có người gây chuyện, bị người ta ghi hận thầm thôi. Khi đó, anh ta sẽ không phải người duy nhất gặp xui xẻo mà còn bao gồm cả một dòng họ sau lưng nữa. Tuyết Dương à, cô đừng vì cái nhỏ mà mất cái lớn, nếu chúng ta không phải là bạn học thì tôi sẽ không khuyên cô đâu.”

Giang Văn Huy nói với vẻ mặt đầy chân thành.

Đặng Nhã Lan ở bên cạnh nhìn Giang Văn Huy, đánh giá anh ta cao hơn một chút. Người đàn ông này tốt thật, không chỉ hiền lành lịch sự mà quan trọng hơn là anh ta còn biết nghĩ cho bạn học của mình nữa.

Ngược lại là Bùi Nguyên Minh thật ghê tởm, ở rể nhà vợ đã đành, đằng này còn không tự biết mình đang ở đâu mà dám chọc giận Tô Hoài Bão. Chẳng lẽ người này không biết có mấy người mình không thể trêu vào sao?

Bùi Nguyên Minh thấy TrịnhTuyết Dương trông lúng túng thì cũng không nói gì, chỉ cười lạnh một tiếng, lấy điện thoại di động ra, gửi một tin nhắn cho Hạ Vân.

Nhìn thấy điện thoại di động của anh, Đặng Nhã Lan càng không nói nên lời. Thời đại nào rồi mà còn có người dùng điện thoại cũ rích của ba năm trước thế này, thật sự là vô dụng.

Giang Văn Huy và Tô Hoài Bão nhìn thấy cảnh này thì cũng cười thầm.

Trong trường hợp này, họ không thèm so bì với Bùi Nguyên Minh. Đặt mình lên bàn cân với con ma nghèo tội nghiệp này thật sự là hạ thấp thân phận của mình mà. Lúc này, chủ trì đấu giá trên khán đài đã giơ búa lên, phấn khích nói: “Mọi người ơi, có ai ra giá nữa không? Nếu không cô Nhã Lan là người trả giá cao nhất lần này, mười bốn triệu đô lần thứ nhất, mười bốn triệu đô lần thứ hai.”

Mười bốn triệu đô lần thứ ba…”

“Mười lắm triệu!”

Ngay lúc nữ chủ trì hội đấu giá đang chuẩn bị đưa ra quyết định cuối cùng, trong phòng VIP, một giọng nữ xinh đẹp nhàn nhạt phát ra.

“Ồ.”

Nhiều người trong hội trường hít vào một người!

Ra giá vào lúc này đã không chỉ là vấn đề về tiền bạc nữa mà khả năng cao là sẽ chọc giận Đặng Nhã Lan. Chỉ có thể nói phụ nữ thời nay điên rồ hết rồi, không chỉ giàu có mà trả giá còn rất mạnh tay nữa.

Lúc này, Hạ Vân Vân đã mở cửa phòng VIP. Ngay giây phút ấy, nhiều người đã nhận ra Hạ Vân. “Là cô ấy! Thư ký Hạ Vân của tổng giám đốc công ty đầu tư Bùi Thị!”

“Hóa ra là người của công ty đầu tư Bùi Thị, thảo nào dám trả giá cao như vậy!”

“Họ Bùi của Đà Nẵng đúng là không sợ nhà họ Đặng!”

Rõ ràng không phải vô cớ mà Hạ Vân lại xuất hiện vào lúc này, cô ta muốn nói rằng công ty đầu tư Bùi Thị muốn thứ này.

Sau khi Đặng Nhã Lan nghe người ta nói về thân phận của Hạ Vân, cô ấy hơi cau mày nhưng không nói gì thêm. Cũng như những người khác không muốn xúc phạm cô ấy, cô ấy không muốn xúc phạm Bùi Thị vì điều này.

“Mười lắm triệu lần thứ nhất! Mười lăm triệu lần thứ hai! Mười lăm triệu lần thứ ba!” Lúc này, chủ trì hội đấu giá trên sân khấu không khỏi kích động: “Chúc mừng cô Vân đã giành lấy chiếc nhẫn có tên Ngôi Sao Vĩnh Hằng này!”

Các khách mời tham dự buổi đấu giá này cho một tràng pháo tay vang dội, hôm nay họ đã được mở mang tầm mắt rồi.

Đặng Nhã Lankhẽ thở dài, cô ấy đã biết mình không có duyên với chiếc nhẫn này rồi.

Trịnh Tuyết Dương cũng buồn bã hẳn đi, không có người phụ nữ nào chưa từng tưởng tượng chồng mình sẽ tự tay mua cho mình một chiếc nhẫn như thế này, nhưng bây giờ xem ra không còn cơ hội rồi.

Nghĩ đến đây, Trịnh Tuyết Dương lại cười nhạo chính mình. Cho dù là một triệu đô la thì Bùi Nguyên Minh cũng không lấy ra được chứ huống hồ gì là mười lăm triệu đô. Tuy trước đó anh đã dùng mười bảy tỷ đồng nhưng đó là tiền anh ấy đi mượn. Bạn học của anh ấy không thể nào hào phóng đến độ cho anh ấy vay nhiều tiền để mua một chiếc nhẫn được.

“Tuyết Dương, em thích nó không?” Bùi Nguyên Minh đột nhiên hỏi.