Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Chàng Rể Quyền Thế

Chương 132




Nhưng mà Bùi Nguyên Minh đã hơi kiềm lực lại, trừ nhân viên bảo vệ muốn ra tay với Hạ Vân ra thì những người khác anh cũng không xuống tay nặng.

Lúc này, cả người nhân viên bảo vệ đều vặn vẹo, mặt đau đến mức không ngừng co giật. Sao mà tên ăn trộm này đánh nhau tài thế này?

Mặc dù những năm nay mấy nhân viên bảo vệ này đều được làm việc trong môi trường rất sung sướng, võ phòng thân không còn như lúc ban đầu nữa nhưng thực lực vẫn ở đó, không ngờ tới bây giờ lại thua thản như vậy.

Còn Ngụy Thừa An trợn tròn mắt khi nhìn thấy cảnh này, chưa lấy lại tinh thần ngay được. Nếu như thế giới này có thuốc hối hận, cô ta chắc chắn không dám cướp điện thoại di động của Bùi Nguyên Minh nữa đâu.

Bùi Nguyên Minh cũng không có ý định dừng lại mà đá một cước vào bắp chân của nhân viên bảo vệ khiến anh ta phải quỳ xuống, rồi sau đó nhàn nhạt nói: “Là đàn ông thì dưới bất kì tình huống nào cũng không được phép ra tay đánh phụ nữ. Đây là nguyên tắc, anh xin lỗi cô ấy cho đàng hoàng đi, nếu không, hôm nay tôi sẽ khiến anh tàn phế hoàn toàn.”

“Hừ! Khốn kiếp! Mày có biết đây là đâu không hả? Mày chết chắc rồi!” Nhân viên bảo vệ này là đội trưởng, ở ngân hàng này ít nhiều cũng có chút địa vị, lúc nào đã bị đối xử như vậy đâu chứ? Giờ phút này anh ta cắn răng

nghiến lợi mở miệng, không dễ dàng nhận thua như vậy. “Thế à?” Trước ánh mắt hoảng sợ của mọi người, Bùi Nguyên Minh tung ra một cước, răng rắc một tiếng, trực tiếp đạp gãy bắp chân của đội trưởng đội bảo vệ.

Ngay sau đó, tầm mắt anh rơi xuống một cái chân khác, lạnh lùng nói: “Có chịu xin lỗi không?”. “Này… Người đâu rồi! Mau đến đây nhanh lên!” Ngụy Thừa An nhịn không nổi, lúc này nhanh chóng mở cửa phòng an ninh, lớn tiếng kêu cứu.

Cô ta gần như không dám tin tưởng cảnh tượng trước mắt này, có bốn năm nhân viên bảo vệ ngân hàng ở đây, vậy mà tên trộm này lại ngông cuồng như vậy? Người này chán sống rồi sao? Không sợ họ gọi điện báo cảnh sát sao?

Tất cả mọi người chỉ có khuôn mặt Hạ Vân là đầy vẻ đương nhiên. Cô ta hiểu rõ tổng giám đốc nhà mình lợi hại đến mức nào, thậm chí cô ta cũng biết nếu như không phải để ý đến sự an toàn của mình thì Bùi Nguyên Minh đã hành động từ lâu rồi, sao có thể chờ đến bây giờ?

“Khốn kiếp! Thả đội trưởng của chúng tạo ra!”

Lúc này, có khoảng mười nhân viên bảo vệ xông vào, trong đó có một người mang theo súng ngắn.

Bùi Nguyên Minh nhìn thấy cảnh này thì túm cổ đội trường đội bảo vệ nhấc anh ta lên, chắn ở trước người mình.

“Muốn nổ súng thì cứ làm đi, tôi đang khá mong đợi rốt cuộc là tôi chết

trước hay là anh ta chết trước đây.” . Truyện Cổ Đại

Lời này của Bùi Nguyên Minh làm tất cả mọi người đều yên bặng, mấy người bảo vệ đang mắng chửi trong lúc nhất thời cũng không dám lộn xộn.

Ánh mắt của những nhân viên bảo vệ này tràn đầy vẻ kinh hãi, tất cả đều khẩn trương và khiếp sợ nhìn Bùi Nguyên Minh từ trên xuống dưới.

Cho đến bây giờ anh ta chưa từng nhìn thấy tên trộm nào ngang ngược như vậy. Cho dù là Bùi Nguyên Minh ăn mặc rất bần hàn, nhưng tuyệt đối không phải là người thường.

Người này thật sự là ăn trộm sao?

Bầu không khí trong phòng an ninh đông cứng đến mức dường như không khí cũng mang theo cơn lạnh lẽo đến rùng mình.

“Thằng kia, mày phách lối như vậy không sợ hôm nay không ra khỏi được ngân hàng của chúng tao sao?” Lúc này, đội trưởng đội bảo vệ khó khăn mở

miệng, cắn răng nghiến lợi: “Đừng nói tao chưa cho mày cơ hội, ba nuôi tao là giám đốc ngân hàng thương mại đấy, mày xong đời rồi!”

“Giám đốc ngân hàng sao?” Bùi Nguyên Minh cười nhạt: “Ông ta lại có thằng con trai phế vật như anh, cũng coi là gia đình không có phúc!”

Đội trưởng đội bảo vệ khinh bỉ nhìn Bùi Nguyên Minh, nói: “Mày thi biết cái gì? Tao không biết đã nghĩ ra bao nhiêu phương pháp mới nhận được người ba nuôi này, mày cho rằng ba nuôi tao là ai? Đứng nói là một tên rác rưởi như mày, cho dù là ông chủ thương mại lớn ở thành phố Hải Dương này cũng phải nể mặt ông ấy!”

“Mày xong đời rồi! Tao không quan tâm mày có phải là ăn trộm hay không, thậm chí nếu mày thật sự tổng giám đốc của công ty gi đó thì mày cũng xong đời rồi!” Đội trưởng đội bảo vệ cười nhạt mở miệng, cho dù Bùi Nguyên Minh có là ai thì anh ta cũng không bỏ qua chuyện này đâu.

Trước kia anh ta là xã hội đen, sau đó có một lần khí đến ngân hàng thương mại thu phí bảo kê vô tình gặp được tổng giám đốc ngân hàng. Tổng giám đốc ngân hàng cảm thấy anh ta là một người có tài nên đã đào anh ta đi vào, xem như rửa tay gác kiếm.

Cảm kích trước lòng tốt của tổng giám đốc ngân hàng, anh ta đã tìm rất nhiều cách mới có thể nhận được người ba nuôi này, đồng thời, thân phận của ba nuôi này cũng khiến anh ta ta trở nên vô cùng phách lối ở trong ngân hàng này. Ngay cả những nhân viên ngân hàng kia, bao gồm cả giám đốc ngân hàng cũng vô cùng khách sáo với anh ta. Điều này khiến anh ta càng trở nên cuồng vọng, coi trời bằng vung.

Cho nên, hôm nay anh ta bị Bùi Nguyên Minh trình trị như vậy, đã khiển anh ta hơi muốn giết chết Bùi Nguyên Minh.

“Thằng ăn trộm, anh… anh…xong đời rồi, vồn chì là chuyện nhỏ mà thôi, bây giờ lại ồn ào đến mức này, anh có muốn ngồi tù không” Ngụy Thừa An run rẩy mở miệng, cắn răng nói: “Tôi ra lệnh cho anh, ngay lập tức xin lỗi đội trưởng của chúng tôi đi, nếu không, anh xong đời rồi!”.

Bùi Nguyên Minh nhìn Ngụy Thừa An cười như không cười, sau đó nhẹ. giọng nói: “Cô thật may mắn, tôi không đánh phụ nữ, nhưng cô tốt nhất không nên chạm đến giới hạn của tôi, nếu không tôi có thể khiến cho cô thê thảm còn hơn chết!”