Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Chàng Rể Quyền Thế

Chương 112




“Chị dâu, chị dâu.” Giang Văn Huy nghiến răng nghiến lợi.

“Tốt!” Bùi Nguyên Minh ngồi xổm người xuống, đưa tay vỗ vỗ vào mặt Giang Văn Huy: “Bây giờ anh đã hiểu chưa, ăn bám cũng có thể ăn bám ra tương lai đó. Quỳ gối trước mặt một người vô dụng như tôi thì anh còn không bằng một thứ bỏ đi!”

Sau đó, Bùi Nguyên Minh lười để ý tới Giang Văn Huy xoay người rời đi. Anh còn phải đi mua điện thoại di động nữa, sao có thể lãng phí thời gian ở đây được?

Hạ Vân trùng Lâm Trung Tiến với cái nhìn đầy căm ghét, cũng không phí lời thêm câu nào mà nhanh chóng đi theo bước chân của Bùi Nguyên Minh.

“Đưa tên nhóc này đi, đánh gãy một cái chân rồi ném vào trong bệnh viện!” Lâm Trung Tiến loạng choạng đứng lên, hét lớn.

“Đừng! Đừng mà!” Giang Văn Huy hét lên.

Về phần Triệu Lan Hương, lúc này không biết cô ta đã nhanh chân chạy đến nơi nào rồi, làm gì còn để ý

đến Giang Văn Huy?

Một lúc sau, ở cổng bệnh viện có một bóng người bị gãy chân được ném từ trong xe ra ngoài. Vẻ mặt của Giang Văn Huy dữ tợn, đưa tay nhìn trời: “Bùi Nguyên Minh! Đừng tưởng rằng chỉ có mình mày mới có thể bám váy! Ông đây cũng có thể! Phải! Tao phải bám váy người phụ nữ quyền lực nhất, sau đó tao sẽ giết mày…” . Kiếm Hiệp Hay

Sau khi măng xong, Giang Văn Huy không quan tâm đến vết thương ở chân, thay vào đó, anh ta run rẩy lấy điện thoại di động ra bấm một số điện thoại: “Dì Trân, tôi, tôi đã nghĩ thông rồi…” “Được rồi, vài ngày nữa em sẽ cử người đến đón.”

Bên kia điện thoại, giọng của một người phụ nữ dường như ở độ tuổi năm mươi hay sáu mươi vang lên.

“Được rồi, cảm ơn dì…”

“Còn gọi là dì à?”

“Không không không, cục cưng, em kêu thêm vài người đi, anh muốn xử lý một tên rác rưởi…” Khoé mắt của Giang Văn Huy run rẩy, nhưng anh ta không thể không ưỡn ngực thắng lưng mà mở miệng nói.

“Hừ, anh đã nghĩ kỹ rồi à, vậy để em xem xem ai dám bắt nạt Văn Huy của em!” Cúp điện thoại xong, Giang Văn Huy lạnh lùng nghĩ: “Bùi Nguyên Minh, mày huỷ đi một chân của tao, tao nhất định sẽ huỷ cả hai chân của mày. Tao muốn mày quỳ xuống trước mặt tao gọi một tiếng ông nội!”



Đường dành riêng cho người đi bộ, ở bên trong cửa hàng điện thoại di động..

Bùi Nguyên Minh đang xem vài chiếc điện thoại đời mới, được một lúc rồi nhưng anh vẫn chưa chọn được chiếc nào cho phù hợp.