Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Chàng Rể Quyền Thế

Chương 1052




“Đàn anh Ngô Tiến Chung”

Vừa nhìn thấy người này, Trịnh Khánh Vân đã nhanh chóng lễ phép lên tiếng chào hỏi.

Cái người tên Ngô Tiến Chung này cũng là sinh viên của trường Đại học Dương Thành, hiện tại anh ta cũng đã học năm thứ tư đại học rồi cho nên rất ít khi có mặt ở trường học.

Nhưng mà anh ta cũng là một trong số những người theo đuổi Trịnh Khánh Vân, chẳng qua là thái độ và phong cách của anh ta nhẹ nhàng hơn so với Lâm Long mà thôi.

“Lâm Long lại làm khó em nữa sao?” Ngô Tiến Chung không tận mắt chứng kiến được những chuyện đã xảy ra trước đó, nhưng mà giờ phút này anh ta lại cười một tiếng với Trịnh Khánh Vân một tiếng sau đó quan tâm hỏi.

Ở trong mắt của anh ta thì Lâm Long càng làm khó Trịnh Khánh Vân thì anh ta lại càng có nhiều cơ hội làm anh hùng cứu mỹ nhân.

Giờ phút này, Ngô Tiến Chung nhìn thẳng về phía Lâm Long, cau mày nói: “Cậu Long, không phải là tôi đã cảnh cáo cậu từ sớm rồi rằng cậu đừng nên quấy rầy đàn em Khánh Vân nữa hay sao?”

“Liên quan quái gì đến anh!”

Lâm Long tức giận mở miệng mắng to, nhưng mà sắc mặt của anh ta lại có mấy phần khó coi.

Lâm Long cũng biết người thanh niên tên là Ngô Tiến Chung này, mặc dù trong nhà của anh ta không phải là có rất nhiều tiên, nhưng mà vấn đề nằm ở chỗ, ba của anh ta làm trong cơ quan nhà nước của Dương Thành, vê cơ bản cũng có thể coi là có quyên cao chức trọng.

Nếu như không cần thiết, Lâm Long cũng không muốn trêu chọc vào Ngô Tiến Chung.

“Cậu nói cái gì?” Sắc mặt của Ngô Tiến Chung nhanh chóng trở nên u ám, mặc dù tính cách của anh ta cũng được coi như là tương đối dễ chịu nhưng mà nói tóm lại thì cũng vẫn là một cậu ấm có lai lịch, đã có khi nào bị người ta mắng như thế này đâu chứ?

“Ngô Tiến Chung, có phải là đầu của anh bị phân lấp đầy rồi hay không? Anh không nhìn thấy Trịnh Khánh Vân dẫn theo một tên đàn ông không biết từ đâu tới vào trường học hay sao? Đã như vậy rôi mà anh vẫn còn ra mặt thay cho cô ta nữa? Đầu óc của anh không bị bệnh tật gì đấy chứ?”

Lần này, Lâm Long lạnh lùng mở miệng nói.

Ngô Tiến Chung nghe vậy thì hơi sững sờ một chút, anh ta quan sát Bùi Nguyên Minh một lượt từ trên xuống dưới sau đó mới lạnh lùng nói: “Lâm Long, đây cũng không phải là cái cớ để cậu có thể bám vào mà gây chuyện, chuyện ngày hôm nay dừng lại tại đây thôi.”

“Còn về chuyện đàn em Khánh Vân bị một người đàn ông trong xã hội quấy rầy thì tôi sẽ giải quyết”

“Cho tôi chút mặt mũi đi”

Rất rõ ràng rằng ở trong mắt của Ngô Tiển Chung thì Bùi Nguyên Minh chỉ là một người trong xã hội mà thôi.

Ngô Tiến Chung cũng cảm thấy hết sức khó chịu đối với Bùi Nguyên Minh đang đứng bên cạnh của Trịnh Khánh Vân, chỉ có điều là anh ta không thể hiện ra một cách trực tiếp giống như là Lâm Long mà thôi.

Bùi Nguyên Minh cũng đồng thời quan sát người thanh niên tên là Ngô Tiến Chung này một lượt từ trên xuống dưới, nhưng ngược lại anh lại gật đầu một cái.

Một học sinh mà có được một chút khí chất và phong độ như vậy cũng đã coi như là không tệ rồi.

“Mặt mũi sao? Ngô Tiến Chung, anh thật sự cho rằng là ba của anh làm trong cơ quan nhà nước của Dương Thành thì đã có thể đè ép ở trên đầu của ông đây hay sao? Hôm nay ông đây cứ không cho anh mặt mũi đấy, anh có thể làm gì được tôi?”

Chẳng ai có thể nghĩ tới, Lâm Long của trước đó vẫn luôn không ngừng nhường cho Ngô Tiến Chung vớt vát mấy phần mặt mũi nhưng mà bây giờ lại cười nhạt mở miệng.

Ngay cả Ngô Tiến Chung cũng cảm thấy ngẩn người.

Hôm nay đầu óc của cái tên Lâm Long này xảy ra vấn đề rồi sao?

Chẳng lẽ cậu ta không biết được là ba của anh ta có thể tìm chút phiền phức đến cho Tập đoàn Đế Hào bất cứ lúc nào hay sao?

Trên thực tế, Ngô Tiến Chung cũng không biết một chuyện.

Bởi vì chuyện của Phương Viễn cho nên Tập đoàn Đế Hào bây giờ đã quá giang trên con đò sang bên bờ tuyến nhà họ Thanh rồi.

Có thế lực đứng hàng thứ ba của Đà Nẵng làm núi dựa, cậu ấm quý giá của Tập đoàn Đế Hào làm sao lại có thể sợ hãi một Ngô Tiến Chung nho nhỏ chứ?

“Lâm Long, hôm nay cậu muốn gây chuyện có đúng không!” Vẻ mặt của Ngô Tiến Chung lạnh như băng.

Anh ta cũng là một người cần phải có mặt mũi.

Lâm Long không nể mặt người như vậy khiến cho Ngô Tiến Chung muốn rút lui cũng không thể dừng bước chân lại được, cho nên dù cho anh ta xem xét thế nào thì cũng cảm thấy không có cách nào từ bỏ chuyện ngày hôm nay được.

Anh ta là một sinh viên đại học năm bốn mà Lâm Long lại chỉ là một sinh viên năm nhất mà thôi.

Nếu như bị Lâm Long làm nhục đến như vậy rồi mà anh ta vẫn còn không hành động hay lời nói gì, vậy thì sau này làm sao còn có thể tiếp tục lăn lộn được đây?

“Gây chuyện thì thế nào? Hôm nay chẳng những ông đây muốn gây chuyện, còn muốn đánh cho anh một trận, anh có tin hay không?”

Lâm Long đi lên phía trước, sau đó vươn tay ra vỗ lên trên mặt của Ngô Tiến Chung một cái.

“Cậu đúng là tự tìm đến cái chết!”

Ngô Tiến Chung cười lạnh một tiếng, sau đó cởi áo xuống, để lộ ra sợi đai đen quấn ở ngang hông.

“Cậu phải tự mình lên đây hay là muốn kéo theo cả đám vô dụng kia cùng nhau lên, hôm nay tôi sẽ dạy cho mấy người các cậu một bài học, để cho các cậu biết được cái gì được gọi là tôn trọng đàn anh “Ha ha…”

Lâm Long bật cười.

Ở trường học, Lâm Long đã quen với việc ngang ngược và hống hách, có bao giờ có người dám động tay động chân với anh ta đâu chứ?