Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Chàng Rể Quyền Thế

Chương 104




Bây giờ Trịnh Chí Dụng đang trong thời kì đỉnh cao của cuộc đời người, bất cứ lúc nào cũng có thể cưới được một người vợ xinh đẹp vào nhà, cả tài lẫn sắc đều có trong tay. Thế mà cái tên oät con vô dụng đến ở rể Bùi Nguyên Minh này lại đám cười anh ta? Có phải là quá kiêu ngạo rồi không?

Nghe anh ta nói vậy, mọi ánh mắt của những người có mặt ở đó đều dừng lại trên người Bùi Nguyên Minh, trong đó có không ít ánh mắt mang chút chờ mong. Nếu như Bùi Nguyên Minh có thể làm loạn chuyện này thì kiếu gì bọn họ cũng có cơ hội.

“Ngại quá, thật sự tôi nhịn không nổi nữa rồi, có người nằm mơ giỏi quái Trịnh Chí Dụng, tôi nghĩ anh đừng nên theo đuổi con gái nhà người ta thì hơn. Anh muốn đến nhà Hạ Vân xin làm rể thì cũng phải nhìn thử xem cô ấy có muốn anh hay không” Bùi Nguyên Minh che miệng nói.

“Mày… Mày chẳng qua chỉ là một thẳng ở rế thế mà còn dám cười nhạo tao à!” Sắc mặt của Trịnh Chí Dụng lập tức thay đối. Tuy rằng đúng là anh ta có ý định bám váy phụ nữ nhưng đó cũng chỉ là suy nghĩ mà thôi. Bị người khác nói trúng tim đen, tốn hại đến lòng tự tôn, đương nhiên anh ta sẽ không chịu được nên lúc này anh ta mới không nhịn được mà quát ầm lên.

Trên thực tế, ngay cả ông cụ Trịnh cũng biết rằng dựa vào chuyện theo đuổi một người phụ nữ để lôi kéo đầu tư thật ra cũng chẳng khác nào bám váy đàn bà. Chẳng qua là người nhà họ Trịnh ai ai cũng có sự kiêu ngạo của bản thân. Họ luôn cho rằng bản thân thuộc tầng lớp thượng lưu trong xã hội nên cái chuyện như vậy không được tính là bám váy đàn bà, cùng lắm thì chỉ được coi là hai công ty mạnh hợp tác với nhau mà thôi. Thế nên lúc này bị Bùi Nguyên Minh nói thẳng ra như thế, sao Trịnh Chí Dụng có thể không mất mặt được? Nếu những lời này bị lan truyền ra ngoài, anh ta cũng hết đường lăn lộn trong vòng tròn con nhà giàu.

“Bùi Nguyên Minh, không nên nói chuyện lung tung” Trịnh Tuyết Dương khẽ cau mày, không nhịn được vội vã lên tiếng nhắc nhở Bủi Nguyên Minh một câu. Cô không hiểu tại sao người đàn ông này lại không phân biệt trường hợp như thế, có mấy lời đâu thích hợp để mang ra nói vào lúc này.

Bây giờ Bùi Nguyên Minh trêu chọc Trịnh Chí Dụng, đừng nói riêng mình Trịnh Chí Dụng, sợ rắng cả ông cụ Trịnh cũng sẽ tức giận.

Quả nhiên, Trịnh Chí Dụng lạnh lùng cười một tiếng rồi tiếp tục nói: “Một tên ở rế như cậu thì biết cái gỉ? Mày cho rằng bản thân mày bám váy đàn bà nên nghĩ người khác cũng giống mày sao? Mày không nhìn ra Hạ Vân rất thưởng thức tao ã? Tình cảm giữa chúng tao được gọi là tình yêu chân thành, loại như mày thì biết cái gì?”

Bùi Nguyên Minh vốn cũng không muốn nói gì thêm, nhưng khi nghe anh ta nói đến mấy chữ “Tình yêu chân thành”, anh lại không nhịn được lại phì cười.

Sắc mặt Thanh Linh bên cạnh lập tức chuyến thành màu đen. Bà ta nhìn sắc mặt khó coi của ông cụ Trịnh, cắn răng nghiến lợi nói: “Bùi Nguyên Minh! Nếu cậu còn dám cười nữa thì đêm nay lập tức cút ra khỏi nhà cho tôi!”

Bùi Nguyên Minh có chút cạn lời, anh cổ gẳng nói: “Mẹ à, con cũng đâu muốn cười, chỉ là con cảm thấy chuyện hơi lạ mà thôi. Ngay cả số điện thoại di động của Hạ Vân mà Trịnh Chí Dụng còn không có, thế mà anh ấy còn nói là hai người họ đang yêu nhau. Nếu để lời này bị truyền ra bên ngoài, nhà họ Trịnh chúng ta sẽ bị người ta xem là trò cười mất”

Thanh Linh quát lên: “Nó có biết hay không mắc mớ gì đến cậu? Hơn nữa nó không biết, chẳng lẽ cậu biết số điện thoại riêng của Hạ Vân chắc?”

Bùi Nguyên Minh trả lời như chuyện đương nhiên: “Con biết chứ, chúng con là bạn học thời đại học mà, sao lại không biết được?”

Anh nói vậy làm Thanh Linh hơi kinh ngạc. Bà ta không nghĩ tới chuyện Bùi Nguyên Minh lại có số điện thoại của Hạ Vân.

Trịnh Tuyết Dương cũng nhìn về phía Bùi Nguyên Minh với vẻ mặt khó tin. Trong mắt cô, Hạ Vân và Bùi Nguyên Minh chính là người của hai thế giới, dù cho bọn họ có là bạn thời đại học của nhau đi chăng nữa thì lúc này cũng không có liên hệ gì với nhau nữa mới phải. Thế nhưng lúc này, anh lại nói bản thân có số điện thoại di động riêng của Hạ Vân? Như thể chẳng phải anh đang ngầm thừa nhận quan hệ của hai người rất tốt sao?

“Bùi Nguyên Minh, rốt cuộc hai người các anh có quan hệ gì? Em có cảm giác cô ấy rất quan tâm đến anh” Tâm tư của phụ nữ rất tinh tế, lúc này Trịnh Tuyết Dương chợt nghĩ tới chuyện, hình như trước khi Hạ Vân rời đi còn chào hỏi Bùi Nguyên Minh?

Mấy câu này của Trịnh Tuyết Dương khiến cho những người trong nhà họ Trịnh đều thấy căng thẳng, đồng thời còn cảm thấy có chút khó hiểu. Chẳng lẽ cái tên oắt con Bùi Nguyên Minh vô dụng này có liên lạc với cái cô Hạ Vân trắng trẻo, xinh đẹp, giàu có kia sao?

Ông cụ Trịnh cũng bắt đầu cau mày suy nghĩ. Lúc này, ánh mắt của Trịnh Chí Dụng nhìn Bùi Nguyên Minh tràn ngập ý lạnh. Bùi Nguyên Minh nói không sai, đúng là anh ta không có số điện thoại riêng của Hạ Vân.

“A, lúc còn học đại học quan hệ của hai bọn anh khá rốt” Bùi Nguyên Minh qua loa nói một câu.

“Ha, quan hệ tốt cái gì? Theo như tao được biết, lúc Hạ Vân còn học đại học có vô số người theo đuổi, chắc mày cũng là một trong những thẳng bị cô ấy từ chối chứ gì? Đã bị từ chối, còn nghĩ bản thân mình bản lĩnh lảm, mới có cái số điện thoại di động của người ta đã cho rằng bản thân mình thành công? Buồn cười ghê!”

Trịnh Chí Dụng lạnh lùng mở miệng nói:

“Bùi Nguyên Minh, tao cánh cáo mày, mày đã là con rể của nhà họ Trịnh chúng tao rồi, là người đã có vợ, thế nên mày không nên có những suy nghĩ bậy bạ. Cô ấy không phải người mà mày có thế chạm vào! Tao khuyên mày nên nghĩ cách làm sao đế bảo vệ vợ của mình đi. Kết hôn ba năm rồi, ngay cả đầu ngón tay của vợ cũng chưa được nắm, lại dám khoe khoang trước mặt tao? Mày nói xem nếu mày đã thân quen với Hạ Vân như thế, mày bản lĩnh thì gọi điện thoại cho cô ấy thử đi, xem cô ấy có nhận điện thoại của mày hay không.. ”

*Đúng! Có bản fĩnh thì gọi đi! Hay là chỉ khoác lác thôi!”

“Nếu như nó dám khoác lác thì cứ đá nó ra khỏi nhà hợ Trịnh chúng ta là xong chuyện. Đúng là đô sao chối!”

Bùi Nguyên Minh không để ý tới những người này, anh nhìn Trịnh Tuyết Dương, nói: “Vợ à, quan hệ giữa anh và cô ấy chỉ là bạn học không hơn. Thật đấy. Thế nên em có thể đừng dùng ánh mắt hoài nghi đó nhìn anh được không?”