CHƯƠNG 99
“Mẹ, mẹ đừng suốt ngày mắng anh ấy, Lâm Tinh Vũ ở nhà cũng đã làm không ít việc.” Trương Uyển Du suy nghĩ nói: “Lần trước Lâm Tinh Vũ bỏ tiền ra nhờ người làm việc, lại còn bỏ tiền mua xe, lần này mua nhà cũng ra tiền. Con cảm thấy không thể lấy không không của người ta được, mẹ cũng phải biểu hiện chút gì đó với người ta chứ.”
“Lần trước nhà bác ba không phải đã đưa tới 3 tỷ vì để dẹp yên chuyện kia sao? Con cảm thấy, số tiền này lấy ra 1 tỷ rưỡi đưa cho Lâm Tinh Vũ đi.” Trương Uyển Du nghiêm mặt nói: “Con chuẩn bị thêm chút tiền nữa, trả tiền anh ấy mua xe và nhờ người làm việc, tất cả đều trả lại anh ấy. Còn về căn nhà, con sẽ coi thương lượng với anh ấy thêm.”
“Con gái con ngốc à?” Vừa nói đến tiền, sắc mặt Lư Ngọc Trân liền trở nên vô cùng không vui: “Đấy đều là việc mà nó cần làm? Con thật sự cho rằng đó là ý tốt của nó hả? Không phải đã sớm nói với con rồi sao, những thứ này nó đều dựa vào con mới có được, nó hiếu kính với nhà chúng ta, đó là đạo lý hiển nhiên!”
“Còn nữa, 3 tỷ này là tiền dưỡng lão của mẹ và ba con, đem gửi rồi.” Sắc mặt Lư Ngọc Trân không hài lòng nói: “Ai cũng không được lấy. Con đừng có mà ngốc nữa, lại còn định đưa tiền cho nó, nó đúng là ăn bám ăn đến quen rồi!”
Trương Uyển Du cạn lời, cũng trở về phòng mình, xem ra phải tự mình nghĩ cách trả lại số tiền kia cho Lâm Tinh Vũ rồi.
….… Sáng sớm ngày hôm sau Trương Uyển Du đã cùng Lâm Tinh Vũ ra ngoài.
Ngũ Chính sớm đã đỗ xe tại cửa khu chung cư Thuỷ Nguyên Hoa Uyển.
Hai người lên xe, Ngũ Chính khởi động xe, lái đến trung tâm thành phố.
Ngồi ở ghế sau, Lâm Tinh Vũ nhắm mắt dưỡng thần, sắc mặt Trương Uyển Du có chút không tốt.
“Lâm Tinh Vũ, tính cách mẹ tôi là như vậy đó, lời bà ấy nói anh đừng để trong lòng.” Trương Uyển Du nghiêm túc nói.
“Lần này anh mới giúp gia đình mua nhà, mẹ tôi lại trách mắng anh như vậy, trong lòng anh chắc chắn có oán hận đúng không?” Trương Uyển Du có chút ngại ngùng hỏi.
“Không có.” Lâm Tinh Vũ từ từ mở mắt ra, điềm nhiên nói, anh vẫn chưa đến mức so đo với mẹ Uyển Du nhiều như vậy.
Trương Uyển Du nghiêm túc hỏi: “Lần trước tiền anh nhờ người ta làm việc, cả tiền mua xe, bây giờ tôi sẽ chuyển cho anh. Nhưng lần này anh mua nhà tiêu hết 6 tỷ, tôi hiện tại không có nhiều tiền như vậy, tôi thấy, anh vẫn nên chuyển tên chủ sở hữu thành mình đi.”
“Với anh mà em còn phải tính toán như vậy sao?” Lâm Tinh Vũ cười nói.
“Trong hai năm anh ở rể nhà họ Trương, em đã phải chịu đựng rất nhiều oan ức và dị nghị không đáng có. Hiện tại mấy thứ này cũng là việc anh nên làm thôi.” Lâm Tinh Vũ nói.
“Chuyện gì ra chuyện đó.” Trương Uyển Du nghiêm mặt nói: “Ai kiếm tiền cũng không dễ dàng, vả lại tôi cũng chưa từng hy vọng sẽ sống dựa vào ai đó.”
Lâm Tinh Vũ nghĩ ngợi một chút, nói: “Bây giờ sự nghiệp của em đang trên đà phát triển, rất nhiều chỗ cần dùng đến tiền. Tiền phải dùng đúng chỗ mới phát huy được tác dụng tốt nhất, đợi đến khi em kiếm được nhiều rồi, lúc đấy trả lại anh cũng không muộn.”
“Vẫn là câu nói ấy, anh làm việc với em, sự nghiệp của em càng lớn, lợi ích anh có cũng càng nhiều.”
Trương Uyển Du ra vẻ ngờ vực nhìn Lâm Tinh Vũ một cái, nói: “Vậy, tiền mua nhà là tiền riêng của anh sao? Hay anh thật sự bòn rút tiền của công ty?”
Lâm Tinh Vũ cười nói: “Cứ coi như anh có chút bí quyết riêng đi. Yên tâm đi, tiền đó là do anh kiếm đàng hoàng.”
Trương Uyển Du không nói gì nữa, trong lòng nghĩ chắc chắn Lâm Tinh Vũ ở bên ngoài có làm ăn riêng, nhưng cô và Lâm Tinh Vũ trước nay đều không hỏi đối phương về kinh tế và các mối quan hệ, vì vậy cũng không truy hỏi gì thêm.
Lúc hai người nói chuyện, Ngũ Chính đã lái xe đến khu trung tâm phồn hoa của Bắc Thành, rẽ vào một con phố mang nét cổ xưa rồi dừng xe lại.
Con phố mang phong cách cổ xưa, nhìn rất có khí phái, đỗ ở hai bên đường đều là xe sang.
Xung quanh cũng toàn là những tòa nhà cao mấy chục tầng, con phố cổ này nằm sừng sững ngay chính giữa, làm cho nó trở nên rất có khí tượng.