CHƯƠNG 97
“Chứ còn gì nữa, bây giờ chỉ cần là người lăn lộn trong giới đá quý, có ai không biết đến Uyển Du nhà ta chứ?” Lư Ngọc Trân kiêu ngạo nói.
Đang nói chuyện thì Trương Minh Viễn lảo đảo đi về phòng, nằm xuống nghỉ ngơi.
“Uyển Du à, chuyện hôm nay cô hai con nói với con, con phải chuẩn bị cho kỹ càng đấy.” Lư Ngọc Trân nghiêm túc nói với con gái: “Cô hai của con rất xem trọng con, nghe lời cổ, không sai được đâu.”
“Con biết rồi.” Thần sắc Trương Uyển Du bất lực, dường như không quá tình nguyện.
Lâm Tinh Vũ khẽ nhíu mày, ngờ vực hỏi: “Uyển Du, chuyện bên phía cô hai của em là sao thế?”
Anh cũng biết cô hai này của Uyển Du, tên là Trương Lệ, có thể tính là một nữ cường, cũng khá thành công trong lứa thế hệ trước của nhà họ Trương, nhưng người này đã ra riêng và tự lập từ lâu, không ở lại tập đoàn đá quý Trương thị, cho nên rất ít khi gặp mặt.
Khi ông cụ nhà họ Trương chưa qua đời, Trương Lệ đã rời khỏi tập đoàn đá quý Trương thị, tự lập nghiệp trong giới sưu tầm đồ cổ mà mình yêu thích, sau vài năm lăn lộn, hiện tại trong giới chơi cổ vật ở thành phố Thanh Vân này, cũng là một nhân vật khá có tiếng tăm.
So với nhà lão đại Trương Di Hòa và nhà lão tam Trương Đức Hải, thì thế lực và tiền tài không hề kém cạnh.
“Lâm Tinh Vũ, không phải chuyện của cậu thì đừng hỏi nhiều.” Lư Ngọc Trân xị mặt nói, dường như cũng không muốn cho Lâm Tinh Vũ biết.
Lâm Tinh Vũ khẽ nhíu mày, nhìn về phía Uyển Du.
Trương Uyển Du cũng nhìn về phía Lâm Tinh Vũ, suy nghĩ rồi hỏi: “Lâm Tinh Vũ, anh có hiểu biết về sưu tầm đồ cổ không?”
Cô nhớ lần trước khi sửa bản thảo Thế Giới Chi Vương, Lâm Tinh Vũ nói về thiết kế đá quý rất có đầu có đuôi, trình độ rất cao.