Chàng Rể Quyền Quý

Chương 94




CHƯƠNG 94

Thế mà bây giờ nhà và xe của nhà mình không giữ được, còn mất sạch mặt mũi trước gia đình Trương Minh Viễn và tên vô dụng họ Lâm kia nữa. . .

“Chồng của Trương Uyển Du thật sự chỉ là một tên kiếp nhược à?” Sắc mặt Lý Lan vô cùng khó coi, thốt ra câu nghi vấn.

Lý Chấn và Phương Bình, không ai biết nên trả lời ra sao.

. . .

Ở một bên khác, gia đình Lâm Tinh Vũ đi bộ tới căn nhà thứ tám của Thủy Nguyên Hoa Uyển.

“Ha ha ha! Cười chết tôi rồi, Minh Viễn à, ban nãy ông có nhìn thấy sắc mặt của mấy người nhà lão Lý không, trông như miếng gan heo ấy!” Lư Ngọc Trân cười như pháo nổ: “Lại còn nhà cao, xe đẹp của cậu con rể kia nữa, quản lý gì chứ! Toàn là tài sản được công ty cấp cho. Bây giờ bị mất việc rồi, ha ha ha, để xem sau này ông ta có còn lên mặt với nhà ta được nữa không!”



Trương Minh Viễn cũng nở mày nở mặt, cười nói: “Tôi còn tưởng con rể ông ta giỏi giang thế nào, hóa ra vẫn kém hơn Uyển Du nhà ta, Uyển Du nhà ta tự mình mua xe đấy chứ.”

“Ba mẹ, hôm nay không phải Lâm Tinh Vũ vớt vát thể diện cho ba mẹ đấy sao?” Trương Uyển Du nghiêm giọng: “Sau này ở trước mặt người ngoài đừng gọi Lâm Tinh Vũ là kiếp nhược hay gì đó nữa, đến con còn thấy khó nghe, mất mặt.”


“Sao hả? Mới nói nó hai câu đã thấy không vui à?” Thần sắc Lư Ngọc Trân bất mãn nói: “Con gái ngốc ơi, Lâm Tinh Vũ vớt vát mặt mũi cho gia đình là sao, đây là nhờ thể diện của con cả đó! Lâm Tinh Vũ có thể quen biết được Tưởng tổng gì đó, chẳng lẽ không phải nhờ cái danh trợ lý tổng giám của tập đoàn sao? Con có hiểu không, những điều này đều nhờ vào danh tiếng của con! Nếu không, chỉ dựa vào bản thân nó, lấy tư cách gì làm bạn với người ta?”

Không nói mẹ cũng quên mất chuyện này.” Lư Ngọc Trân nhìn về phía Lâm Tinh Vũ rồi hỏi: “Lâm Tinh Vũ, làm sao cậu quen được Tưởng tổng gì đó của công ty bất động sản Hải Dương vậy?”

“Quen lúc mua nhà thôi.” Lâm Tinh Vũ trả lời đúng sự thật.

“Quen lúc mua nhà?” Lư Ngọc Trân nhìn về phía Lâm Tinh Vũ với vẻ nghi ngờ: “Đơn giản vậy à? Tôi thấy quan hệ của cậu với người đó có vẻ không tệ đâu nha, rất nể mặt cậu, còn sa thải Phương Bình ngay tại đó nữa.”


Lâm Tinh Vũ cười nói: “Có lẽ là do công ty họ quản lý nhân viên nghiêm khắc thôi, tố chất của Phương Bình quả thực quá tệ!”

“Hừ, câu này của cậu lừa được Uyển Du nhà tôi chứ làm sao lừa được tôi?” Lư Ngọc Trân hừ lạnh một tiếng, hả hê đắc ý: “Tôi thấy thằng nhãi nhà cậu ấy, từ sau khi làm trợ lý cho Uyển Du, đã hưởng sái Uyển Du không ít đúng không?”

“Chắc chắn cậu đã nhờ vào danh tiếng đáng kể của Uyển Du, giả vờ kết bạn ở bên ngoài, sau đó quay về công ty kiếm chác, âm thầm phát triển mối quan hệ của mình đúng không?” Lư Ngọc Trân nói như đinh đóng cột: “Tôi nói cho cậu biết, trong lòng cậu phải có chừng có mực đấy, nếu không nhờ Uyển Du cho cậu làm trợ lý của nó, cậu có kiếm được nhiều tiền như thế để mua nhà ở Thủy Nguyên Hoa Uyển không hả?”

Nói xong, Lư Ngọc Trân tỏ ra vô cùng đắc ý: “Đi thôi, lên xem nhà mới chúng ta nào.”


Nói rồi, một nhà tiến vào thang máy, lên tầng mười hai.

Căn nhà mà Lâm Tinh Vũ mới mua sử dụng kiểu bài trí bằng gỗ đỏ theo phong cách cổ, vừa thời thượng vừa không mất đi vẻ nội hàm, năm phòng ngủ hai phòng khách, không gian cũng rất rộng.


Vừa vào cửa, Trương Uyển Du đã bị thu hút bởi phòng khách rộng rãi, sắc mặt thoáng chốc lộ vẻ vui mừng.

Hai vợ chồng Lư Ngọc Trân cũng sung sướng ngồi xuống sofa, nhìn trái ngó phải, vô cùng phấn khởi.

Căn nhà lúc trước ở khu chung cư Giang Trì thật sự quá cũ nát rồi, đột nhiên được sống ở căn nhà cao cấp như thế này, thứ cảm quan khác biệt về thị giác ấy khiến trong lòng họ vô cùng thoải mái.

Cả gia đình xem xét xung quanh khắp căn nhà rồi lại quay về bên sofa.