Chàng Rể Quyền Quý

Chương 245




CHƯƠNG 245

Nếu anh điều động thế lực của Long Phủ thì ra tay tiêu diệt nhà họ Văn ở Đế Kinh không phải chuyện khó.

Nhưng Lâm Tinh Vũ là Phủ Quân đời này của Long Phủ, anh sẽ không tùy tiện điều động Ngũ Môn Thập Nhị Đường hoặc là Long Vệ của Long Phủ đã ngủ đông nhiều năm.

Chuyện liên quan để Long Phủ phải im hơi lặng tiếng, hễ có động tĩnh sẽ kinh động thế gian! Đó không phải chuyện đơn giản, sẽ liên lụy tới từng thế lực, thậm chí khiến cục diện toàn thế giới rung chuyển, tuyệt đối không thể hành động bất cẩn.

Cho dù với trình độ vũ lực gần đạt đến đỉnh cao trong sinh mệnh của Lâm Tinh Vũ ở thời điểm hiện tại cũng không thể tùy tiện rung chuyển cục diện thế giới.

Trên ghế ngồi trong khoang máy bay, Lâm Tinh Vũ nhắm mắt nghỉ ngơi, trên người không có thứ gì vì anh không mang hành lý.

“Này, anh là người tỉnh Đông Hải sao?”



Đột nhiên có một giọng nói êm tai phát âm tiếng Anh vang lên.

Lâm Tinh Vũ chậm rãi mở mắt ra thì thấy bên cạnh có một cô gái mặc váy liền màu vàng nhạt, thân hình duyên dáng, mặt trái xoan, ngũ quan xinh xắn, làn da trắng nõn nà, đeo kính gọng vàng, cả người toát ra khí chất chín chắn, văn nhã của phần tử trí thức, mang vẻ đẹp tài trí.


“Cô đang bắt chuyện với tôi à?” Lâm Tinh Vũ lạnh nhạt hỏi.

Cô gái trẻ hơi kinh ngạc, đẩy kính gọng vàng trên mũi ngọc. Cô nàng không hề tức giận, trái lại còn tươi cười giới thiệu: “Tôi tên là Công Tôn Thu Vũ, anh thì sao?”

Công Tôn Thu Vũ còn nói tiếng Anh, giọng điệu rất tinh nghịch.

Lâm Tinh Vũ hiểu nhưng chỉ mỉm cười chứ không nói gì.


Khóe miệng Công Tôn Thu Vũ hơi nhếch lên, cô ta nghiêng đầu, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: “Oh shit!”

Nếu không phải cô ta cảm thấy ngồi máy bay một mình chán quá, lại thấy anh chàng chạc tuổi mặc áo sơ mi trắng này rất đẹp trai thì cô ta chẳng thèm để ý. Vốn dĩ cô ta cho rằng đối phương rất thú vị, kết quả người ta còn không hiểu tiếng Anh, thật nhàm chán!

Lâm Tinh Vũ cười chế nhạo, cô gái đeo kính này thực sự coi mình là kẻ ngốc sao, dù có mù chữ cũng có thể nghe ra được ý nghĩa sâu xa của câu nói.

“Là con rồng cháu tiên, cô cảm thấy nói mấy thứ ngôn ngữ man di kia là rất giỏi sao?” Lâm Tinh Vũ bình tĩnh nói.


“Anh?” Công Tôn Thu Vũ đột nhiên nhìn chằm chằm vào Lâm Tinh Vũ, phồng mang trợn má, có vẻ rất tức giận, nói: “Không có học thức, con người ngu ngốc, đồ nông cạn! Thời đại toàn cầu hóa rồi mà vẫn như lão già cổ hủ vậy, cái gì mà phá vỡ quan niệm tư tưởng? Còn cái gì mà ngôn từ man di? Anh không nói được đúng không?”

Công Tôn Thu Vũ rất tức giận, thật ra cô ta không phải đang cố tình khoe khoang mình là du học sinh mới về nước. Cô ta sống ở đó đã nhiều năm, nói tiếng Anh thành quen rồi, không ngờ tên thanh niên áo trắng này lại có lối suy nghĩ cổ hủ như vậy?


Lâm Tinh Vũ cười chế nhạo, cảm thấy không đáng để giải thích.

Lâm Tinh Vũ từ nhỏ đã nghiên cứu và thành thạo ít nhất 300 ngôn ngữ, cả nói và viết! Không có ngoại ngữ nào trên thế giới mà anh không nói được, không có ngôn ngữ nào mà anh không thông thạo.

Nhưng anh không bao giờ lấy những thứ đồ quỷ này làm vốn liếng để khoe khoang bản thân.

Bởi vì sau nhiều năm học tập và nghiên cứu, Lâm Tinh Vũ phát hiện ra rằng ngôn ngữ nước H mới là chữ viết cao thâm nhất trên thế giới, đồng thời cũng là ngôn ngữ văn hóa tiên tiến nhất. Những thứ tạp nham tương tự, vẽ bùa vẽ quỷ kia không thể sánh được.

“Anh có biết phép lịch sự là gì không vậy? Đang nói chuyện với anh đấy?” Công Tôn Thu Vũ nói, làm ra bộ dạng đại tiểu thư.