Chàng Rể Quyền Quý

Chương 243




CHƯƠNG 243

“Nấu ăn cho mợ Lâm và Lâm tổng là vinh hạnh của tôi, mợ Lâm thích ăn cái gì, sau này cứ dặn dò tôi là được.” Lý Bộc mỉm cười nói.

Trương Uyển Du nhìn một bàn đầy thức ăn tinh xảo, nhìn nội thất và thiết bị khí phái xung quanh phòng khách, trong một thoáng cô không quen lắm với bầu không khí này.

Cô có cảm giác như mình đang nằm mơ, thoáng cái đã đi lên đỉnh nhân sinh. Ngày hôm trước vừa mới thăng chức làm thành viên nắm được cổ phần trong tập đoàn, còn đảm nhiệm chức vị Phó tổng giám đốc, bây giờ lại lập tức được ở biệt thự đẳng cấp có giá trị mấy trăm tỷ.

Hoàn cảnh sinh hoạt, chất lượng sinh hoạt, đẳng cấp thân phận hoàn toàn không thể so sánh nổi.

Quả nhiên, thường xuyên nở nụ cười, may mắn tự nhiên tới.

Trương Uyển Du mừng rỡ nghĩ, trong lòng hết sức vui vẻ.

“Được rồi, Uyển Du, ngày mai anh muốn đi đến tỉnh ngoài một chuyến.” Lâm Tinh Vũ nghiêm mặt nói.



“Gì cơ? Anh phải đi công tác ở tỉnh khác ư?” Trương Uyển Du hỏi với vẻ nghi ngờ: “Tôi là cấp trên của anh, sao tôi không biết?”

Lâm Tinh Vũ đáp: “Chuyện này do hội đồng quản trị của tập đoàn sắp xếp riêng.”


“Hừ!” Trương Uyển Du lạnh lùng hừ mũi: “Sếp Ngô và phía hội đồng quản trị cũng sắp xếp chuyện biệt cơ à, vậy mà không thông báo cho tôi mà lại giao cho anh trước, anh gian xảo phết nhỉ?”

Lâm Tinh Vũ mỉm cười: “Haiz, chẳng phải vì công việc nghiên cứu đá quý của em quá quan trọng nên hội đồng quản trị không tiện để em phân tâm vào những chuyện lông gà vỏ tỏi này, đương nhiên là giao cho trợ lý tép riu như anh đi giải quyết.”

Trương Uyển Du lườm Lâm Tinh Vũ: “Dẻo miệng!”

Ngoài mặt thì nói thế thôi chứ thật ra trong lòng cô rất hưởng thụ.

“À phải rồi, anh đi công tác ở đâu, làm chuyện gì?” Trương Uyển Du nghiêm mặt hỏi.


“Anh đi Đế Kinh nói chuyện với khách hàng.” Lâm Tinh Vũ trả lời.

“Ồ.” Trương Uyển Du gật đầu, cũng không gặng hỏi chuyện của Lâm Tinh Vũ thêm nữa.

Lâm Tinh Vũ đến tỉnh khác công tác cũng tốt, tránh cho cặp kè với Vương Hồng Lăng.

“Anh đi bao lâu? Ngày mai đi luôn à? Đến nơi thì nhớ gọi điện báo bình an cho tôi nhé!” Trương Uyển Du nói.


Lâm Tinh Vũ gật đầu: “Ừ, chuyến bay ngày mai, chắc là anh đi khoảng mười ngày nửa tháng.”

“À đúng rồi, em lưu hai số này lại, đây là số điện thoại của bạn thân của anh. Nếu có chuyện gì thì em hãy gọi điện cho họ.” Lâm Tinh Vũ nghiêm mặt nói, đồng thời đưa cho Trương Uyển Du một tờ giấy.

Dãy số trên giấy lần lượt là số điện thoại của Thẩm Tam và Tưởng Kỳ.


Trước đó anh đã cố ý bảo Thẩm Tam và Tưởng Kỳ lắp một chiếc điện thoại chuyên dùng để nhận cuộc gọi từ mình và Trương Uyển Du.

Bởi vì Lâm Tinh Vũ lo rằng nhỡ đâu trong lúc mình làm việc ở Đế Kinh không tiện nghe máy, Uyển Du xảy ra chuyện gì thì nhất thời anh không thể điều động tay chân ngay.

Với IQ của Thẩm Tam và Tưởng Kỳ, bọn họ sẽ xử lý đúng mực, có lẽ họ biết phải giao tiếp với Uyển Du như thế nào.

“Ồ, tôi biết rồi.” Trương Uyển Du tùy ý đáp lời, nhưng vẫn trịnh trọng cất tờ giấy vào túi xách.

Cô hoàn toàn không biết vòng bạn bè của Lâm Tinh Vũ có những ai, nhưng nhìn dáng vẻ này của anh thì hình như anh đã mở rộng mạng giao thiệp ở thành phố Thanh Vân.

Lâm Tinh Vũ khẽ vuốt cằm, hai người tiếp tục tán gẫu về chuyện nhà chuyện cửa, ăn uống giải trí.