Chàng Rể Quyền Quý

Chương 218




CHƯƠNG 218

Anh ta trước đó đã nén một bụng lửa giận, lần này tất cả đều muốn bộc phát ra, nếu không phải mẹ mình vẫn còn trong tay nhà họ Tôn, anh ta chỉ tiếc không được làm thịt Lục Quang ngay tại chỗ!

Tưởng Kỳ hung hăng đánh một trận, giày da đen cũng sắp bay ra, đá Lục Quang đang che đầu, đánh tuôn nước mắt nước mũi.

“Tao hỏi mày, Lục Quang thằng đê tiện, mẹ tao bị chúng mày bắt đi đâu rồi?” Tưởng Kỳ hung tợn nói, cặp mắt đỏ bừng, cầm cây súng Lục Quang để rơi trên bài, dí họng súng vào miệng của Lục Quang.

“Tôi, tôi. . .” Lục Quang sợ gần chết, họng súng cắm ở trong miệng, đầu lưỡi nói chuyện run rẩy.

“Mày có nói hay không?” Tưởng Kỳ hung tợn nói, trán trải rộng gân xanh.

Tưởng Kỳ hàng năm ngồi phòng làm việc, chưa bao giờ mất đi vẻ nho nhã, lúc này cũng lộ ra vẻ dữ tợn kinh người.

Anh ta thật sự là bị nhà họ Tôn bắt chịu quá nhiều tổn thương!



Lần này bị nhà họ Tôn ép suýt chút nữa cửa nát nhà tan, mình bị treo giữa không trung toàn nhà ba mươi tầng, ngay cả mẹ già sắp sáu mươi tuổi cũng bị đám súc sinh này bắt cóc!

“Tôi nói! Tôi nói, Chủ tịch Tưởng, tôi chỉ là người làm việc thay đại ca Tần Phú Quý thôi!” Lục Quang chảy nước mắt nước mũi nói: “Chuyện đại ca Tần và nhà họ Tôn thương lượng tôi không biết rõ! Mẹ anh cũng là đại ca Tần phái người khác bắt, tôi không biết ở đâu! Làm ơn, anh để người xuống đi, dọa chết tôi mất!”


“Đám súc sinh chúng mày, có thủ đoạn gì cứ làm với tao! Có giết thì giết tao, không bản lĩnh không đấu lại tao thì lại đi bắt cóc? Mày là cái loại gì hả? Rác rưới! Súc sinh! Loại cặn bã! Cặn bã của xã hội!”

“Lũ tay sai nhà họ Tôn chúng mày đều đáng chết! !”

Tưởng Kỳ ngừng một lát tức giận gầm thét, khí nóng dâng trào, cả người cũng sắp lâm vào điên cuồng, hận không thể giết chết Lục Quang ngay!

Sau khi hít thở sâu, hô hấp Tưởng Kỳ bình tĩnh lại, nhìn ông chủ một cái ngồi ở trên ghế, Lâm Tinh Vũ mặt không cảm xúc.

Tưởng Kỳ tỉnh táo lại, nghiêm mặt nói: “Tổng giám đốc Lâm, tiếp theo, anh xem nên xử lý như thế nào?”


Lâm Tinh Vũ châm một điếu thuốc, nhàn nhạt nói: “Cậu cùng tôi đi gặp Tần Phú Quý, bắt ông ta giao mẹ cậu ra.”

“Đi tìm Tần Phú Quý luôn sao sao?” Tưởng Kỳ hỏi, trong lòng ngạc nhiên mừng rỡ, cũng vẫn nghi ngờ.

Bây giờ cậu ta lo cho an nguy của mẹ mình hơn ai khác, tổng giám đốc Lâm nói bây giờ đi tìm Tần Phú Quý buộc ông ta giao người, trong lòng dĩ nhiên hết sức vui vẻ.

Nhưng chuyện Tưởng Kỳ trong lòng nghi ngờ chính là, Tần Phú Quý sẽ dễ nói chuyện như vậy, đồng ý thả người sao?


Lăn lộn ở giới làm ăn Bắc Thành nhiều năm như vậy, anh ta đương nhiên biết bọn đầu sỏ Tần Phú Quý, đứng đầu ở khu Bắc Thành, tiếng tăm vang xa, có tiền có thế.

Hơn nữa, Tần Phú Quý là người nhà thế gia trong hạng hai ở thành phố Thanh Vân. Cậu thứ hai nhà họ Tần cùng với người đứng đầu nhà họ Tần, một người trong thương giới, một người lăn lộn trong vùng xám, cùng nhau móc nối, phối hợp rất tốt.

Có thể nói, khi ba nhà lớn không ra mặt thì Bắc Thành chính là mảnh trời cho nhà họ Tần hô mưa gọi gió!


Nhất là, Tần Phú Quý bây giờ vẫn kết hợp với nhà họ Tôn, dựa lưng vào núi lớn là nhà họ Tôn, ở khu đất Bắc Thành này, dù nhà họ Vương và nhà họ Chu cũng dám ra tay.

Tưởng Kỳ không nghi ngờ thực lực Tổng giám đốc Lâm, nhưng với tình huống hôm nay, ở địa bàn Bắc Thành đi tìm Tần Phú Quý, có phải quá mạo hiểm hay không?

“Anh Lâm, người giữ cửa phí dưới, tôi đã xử lý sạch sẽ.”

Ngay vào lúc này, ngoài cửa phòng làm việc, một người đàn ông trung niên mặt mũi hùng hổ, mặc quần áo luyện võ màu trắng đi tới.

Ở sau lưng ông ta, còn đi theo mười mấy người đàn ông quần áo đen, từng người trông đều uy oai, khí chất trên người có thể áp đảo biến Lục Quang thành mảnh giấy vụn.