Chàng Rể Quyền Quý

Chương 216




CHƯƠNG 216

“A! A!”

Cùng với đó là tiếng kêu gào thê thảm, mười mấy tên cao to đều ngã sóng soài trên mặt đất chẳng còn sức mà đánh trả, chỉ với tốc độ của bọn họ, tuy cầm dao găm nhưng làm thế nào cũng không đâm trúng Lâm Tinh Vũ được.

“Sao lại thế này? Sao sức mạnh của cậu lại ghê thế?” Lục Quang đờ đẫn nhìn cảnh tượng này.

Anh ta thấy từng tên thuộc hạ của mình đều ngã xuống, thân hình cao to nhưng ở trước mặt người trẻ tuổi mặc sơ mi trắng này lại mỏng manh như tờ giấy, một cú đấm cũng không đỡ nổi sao?

“Đại ca Lục, cậu ta, cậu ta quá mạnh!” Một tên cao to thở hổn hển nói.

Trong mắt bọn họ, chàng trai trẻ tự dưng xuất hiện này chắc chắn là một kẻ ma quỷ!

Lục Quang cũng thở dài, sắc mặt đầy khổ não.



Trong đầu nghĩ nếu cầm súng là tốt rồi, sẽ không đến mức bị một kẻ đi lên một mình đánh ngã hết.

Nhưng đống súng lại nằm trong cốp mấy chiếc việt dã ở dưới bãi đỗ xe chứ đâu có cầm lên đây.


Trước đó thật sự không ngờ được rằng, tòa nhà Hải Dương đã bị phong tỏa rồi, chỉ việc đối phó với tên Tưởng Kỳ mềm yếu cả ngày ngồi trong phòng làm việc mà cần dùng vũ khí thật sao?

Lâm Tinh Vũ tới cạnh cửa sổ cởi dây thép trói Tưởng Kỳ rồi kéo người từ ngoài cửa sổ vào.

“Phù, tổng giám đốc Lâm, lần này may nhờ anh ra tay tương trợ. Thuộc hạ không có năng lực đã khiến anh gặp nhiều phiền phức như thế.” Tưởng Kỳ thở phào nhẹ nhõm và nói với sắc mặt xấu hổ, ánh mắt khi nhìn Lâm Tinh Vũ cũng kinh hãi hơn.

Trước đây Tưởng Kỳ chỉ biết gia cảnh Lâm Tinh Vũ khủng bố, tiền tài bạc triệu, nhưng không ngờ Lâm Tinh Vũ cũng có bản lĩnh đáng sợ như thế?

Nếu không tận mắt chứng kiến thì anh ta cũng không dám tin rằng, một mình Lâm Tinh Vũ mà một cú đạp đá bay một người, đánh ngã mười mấy tên đánh nhau chuyên nghiệp cầm dao theo?


Nhìn vóc dáng gầy còm của Lâm Tinh Vũ thật sự không giống như người có sức lực mạnh thế.

“Anh làm việc cho tôi. Tôi không nói gì vậy không ai được động đến anh, hiểu không?” Lâm Tinh Vũ lạnh nhạt nói, giọng nói lộ ra sự uy nghiêm.

“Vâng thưa Tổng giám đốc Lâm! Thuộc hạ đã biết.” Tưởng Kỳ cung kính gật đầu, cơn sóng trong lòng trào dâng. Dáng vẻ ung dung của Lâm Tinh Vũ khiến anh ta cảm thấy cực kì tự tin.

Anh ta nghĩ thầm, khi đó đã thờ cúng đúng Bồ Tát. Theo người có địa vị như tổng giám đốc Lâm, đúng là lựa chọn chính xác nhất trong cuộc đời này!


Lâm Tinh Vũ liếc mắt nhìn hợp đồng trên bàn, đại khái hiểu được có chuyện gì xảy ra, anh nhìn Tưởng Kỳ lạnh nhạt nói: “Anh giỏi đấy.”

Rõ ràng là nhà họ Tôn phái đám người Lục Quang đến để ép Tưởng Kỳ nghe lời.

Mà Tưởng Kỳ tuy bị treo ở nơi cao hơn ba mươi tầng mà vẫn không cúi mình sợ hãi, điều này chứng minh rằng khi đó anh không nhìn lầm người, không uổng công khi tốn công bồi dưỡng anh ta.


“Thuộc hạ hổ thẹn.” Tưởng Kỳ cúi đầu, trán đổ mồ hôi.

Lâm Tinh Vũ không nói gì thêm, mặt không cảm xúc xoay người lại, bước từng bước tới chỗ Lục Quang đang nằm la liệt trên đất.

“Tổng giám đốc Lâm? Sao lại thế được? Sao cậu có thể là Lâm Tinh Vũ tên ở rể vô dụng có tiếng của nhà họ Trương được chứ? Rốt cuộc cậu là ai?” Lục Quang sợ ra mặt nhìn Lâm Tinh Vũ đi tới, thốt lên câu hỏi không cam lòng.

Anh ta là một người từng trải ngang dọc khắp khu Thành Bắc, làm sao có thể tin được việc mình thua trong tay một tên vô dụng?

“Tôi là ai ư? Chẳng phải ban nãy khi gọi điện thoại anh phách lối lắm sao?” Lâm Tinh Vũ mặt không cảm xúc nhìn Lục Quang.

“A!” Lục Quang kêu lên một tiếng kì lạ, mắt trợn to nhìn Lâm Tinh Vũ.