Chàng Rể Quyền Quý

Chương 196




CHƯƠNG 196

Lâm Tinh Vũ nhìn bóng lưng của Trương Uyển Du, nói: “Kỳ Mạt, em thật sự hiểu lầm anh rồi, em đừng suy nghĩ nhiều quá.”

“Đừng nói chuyện với em! Em không muốn để ý tới anh!” Trương Uyển Du tức giận đùng đùng nói, càng đi càng nhanh.

Lại còn ở đó hét lên hiểu lầm rồi? Lại còn bảo cô đừng suy nghĩ nhiều?

Lâm Tinh Vũ đúng là một tên ngốc! Anh không biết bây giờ nên đuổi theo cô ôm cô hay sao? Trương Uyển Du càng nghĩ càng tức.

Lâm Tinh Vũ bất lực, dù không có kinh nghiệm yêu đương gì, nhưng anh biết lúc phụ nữ ghen là lúc họ không được thông minh, cũng là lúc họ không nói đạo lý.

Lâm Tinh Vũ bất đắc dĩ quay người, nhìn thấy góc đường có một bóng dáng quen thuộc đang giả vờ mua thuốc lá ở cửa.

Anh lạnh lùng đi vào quán nhỏ.

“Ha ha…” A Lục ngại ngùng gãi đầu, đưa ra một điếu thuốc nói: “Thật trùng hợp, anh Lâm, tôi vừa khéo đến mua thuốc lá, anh có hút một điếu không?”



Lâm Tinh Vũ nhận lấy điếu thuốc Trung Hoa từ A Lục, A Lục vội châm lửa cho anh.

“Công việc vất vả nhỉ.” Lâm Tinh Vũ nhả ra một hơi thuốc, vỗ vai A Lục, quay người rời khỏi quán nhỏ.


Vẻ mặt A Lục cứng đờ, cực kỳ khó xử.

Lâm Tinh Vũ vừa đi đến trước cửa, âm thanh của một chiếc siêu xe truyền tới.

Chiếc xe màu đỏ thẫm của Vương Hồng Lăng dừng lại bên quán nhỏ ven đường, cô ta hất tóc, phóng khoáng bỏ kính râm xuống, mặt nén ý cười, nhìn Lâm Tinh Vũ một cách cực kỳ phong tình.

“Đi vội thế? Không rảnh uống một ly trà sữa luôn sao?”

Lâm Tinh Vũ liếc mắt nhìn Vương Hồng Lăng.

Anh vốn định nói không có thời gian uống trà.


Nhưng hôm nay Vương Hồng Lăng thực sự đã giúp anh một chuyện rất lớn, uống một ly trà xã giao cùng nhau cũng không sao cả.

Lâm Tinh Vũ bước tới, ngồi vào ghế sau.

Khoé miệng Vương Hồng Lăng khẽ cong, hiện lên ý cười.

A Lục nhanh chóng chạy đến vị trí lái xe, khởi động chiếc xe lao vút đi.


“Đến nhà trung bày cung đình quốc tế Sarola ở khu trung tâm.” Vương Hồng Lăng nói.

Dứt lời, biểu cảm của cô ta mang nét đùa cợt nhìn sang Lâm Tinh Vũ, cười như không cười, ngoắc ngón tay trỏ về phía anh.

“Đến đây, cho anh xem cái này.”

“Thứ gì?” Lâm Tinh Vũ hờ hững đáp, phớt lờ động tác ngả ngớn của cô ta.


“Hừ!” Vương Hồng Lăng hừ lạnh một tiếng, lườm anh, vứt ra một bản hợp đồng: “Anh tự mình xem đi.”

Lông mày Lâm Tinh Vũ hơi nhíu lại, liếc nhìn hợp đồng, đây là một bản thỏa thuận công việc trong năm năm.

Chức vị thoả thuận là Phó Tổng giám đốc của tập đoàn Minh Nhân, mức lương hàng năm là ba mươi tỷ và không có nghĩa vụ thực hiện công việc cụ thể.

“Tôi đã nói với cô từ trước rồi, tôi sẽ không đến công ty cô.” Lâm Tinh Vũ nói một cách thờ ơ, đặt bản hợp đồng xuống.

“Anh dựa vào cái gì mà không đi?” Vương Hồng Lăng nghiêm túc hỏi: “Tôi giúp anh chuyện lớn như vậy, còn cho anh một công việc với mức lương hàng chục tỷ mỗi năm, sao anh lại từ chối?”