Chàng Rể Quyền Quý

Chương 179




CHƯƠNG 179

Trong bóng tối, tiếng rên rỉ vang lên, tiếng gió vụt qua!

“Hự!”

Văn Báo còn chưa kịp phản ứng thì bốn tên sát thủ bên người đột nhiên kêu thảm, ngã lăn xuống cầu thang bộ trong bóng tối.

“Ai?” Văn Báo sờ tên đàn em ngã trên mặt đất, vẻ mặt bỗng dưng trở nên hốt hoảng.

Không có tiếng động mà người đã chết!

Bốn phía đen nhánh, vươn tay không nhìn rõ năm ngón, Văn Báo đổ mồ hôi trên trán, trong lòng biết đã gặp phải cao thủ.

“Không biết là cao thủ nào? Có lẽ anh em tôi vô tình đắc tội cậu, nhưng nhà họ Văn Đế Kinh bọn này cũng không dễ chọc đâu!” Văn Báo lạnh lùng đe dọa, duy trì cảnh giác.

“Nhà họ Văn, vậy là đúng rồi.”



Một giọng nói trẻ trung truyền tới.

Văn Báo đột nhiên quay đầu lại, một luồng sức mạnh to lớn ập thẳng vào mặt gã, trước mặt gã tối sầm, ngất đi.


Ba phút sau, trên sân thượng tầng cao nhất của khách sạn Thanh Vân.

Gió lạnh thổi vù vù.

Lâm Tinh Vũ vẻ mặt lạnh lùng, áo khoác đung đưa nhẹ trong gió. Anh đứng dựa tay trên lan can, xung quanh đều là những tòa nhà chọc trời sầm uất.

Dập tắt thuốc lá trên tay, anh xoay người lại đạp đổ một cái thùng sắt.

Ào.

Một thùng nước lạnh dội lên đầu Văn Báo làm gã lập tức mở mắt tỉnh lại.


“Mày là ai? Mày dám động tới tao?” Văn Báo nổi giận đùng đùng, trợn to mắt nhìn người đàn ông thần bí trước mặt.

Gã mạnh mẽ bật dậy, nhưng chào đón lại là máu me.

Ầm!

Lâm Tinh Vũ đạp một cái làm Văn Báo không chỉ nôn ra máu, mà tiếng xương gãy cũng vang lên rắc rắc. Gã nằm sấp trên đất, không hề năng lực đánh trả.


“Cái trình độ này mà cũng dám chạy từ Đế Kinh nghìn dặm xa xôi tới giết tao?” Lâm Tinh Vũ kéo cổ áo Văn Báo, nâng cả người gã lên không trung, lạnh lùng nói: “Nói hết chuyện mày biết về nhà họ Văn ra cho tao, tao sẽ để mày chết thoải mái.”

Văn Báo hãi hùng, không dám tin tưởng nhìn người đàn ông thần bí sát khí bừng bừng trước mặt.

Gã là tổ trưởng một tổ sát thủ của nhà họ Văn Đế Kinh, năng lực của gã cũng được tính là đứng hàng đầu trong giới sát thủ Đế Kinh! Thế nhưng nay lại thất bại ở thành phố Thanh Vân nhỏ bé này? Bị một kẻ đạp phát nát hết gân cốt, ngay cả sức lực động đậy ngón tay cũng không có?

“Nhà họ Văn? Mày hỏi chuyện nhà họ Văn?” Văn Báo bỗng nhiên nghĩ tới chuyện gì, ánh mắt tràn đầy sợ hãi: “Không lẽ? Mày là Tề Tinh Vũ bị nhà họ Tề vứt bỏ mười mấy năm, sống ẩn ở thành phố Thanh Vân?”


“Mày đoán không sai, nhưng tao tên Lâm Tinh Vũ.” Lâm Tinh Vũ cười lạnh nói.

“Không thể nào!” Văn Báo không dám tin vào mắt gã: “Sao mày lại có thể mạnh đến đáng sợ như vậy? Dám đơn độc tìm bọn tao?”

Văn Báo thật sự không dám tin tưởng, mục tiêu bọn gã vẫn luôn điều tra đuổi giết lại là kẻ hung hãn như vậy. Gã cũng không ngờ tới, sau khi kẻ bị nhà họ Tề vứt bỏ này biết tin, không những không chạy trốn mà còn chủ động đến tận cửa xử gọn bọn gã?

Đám người bọn gã mới đến thành phố Thanh Vân hai ngày! Còn chưa kịp chia đàn em ra điều tra thân phận của Tề Tinh Vũ ở thành phố Thanh Vân, mà đã bị anh ra tay trước xử gọn cả đám?

“Quản gia Lý báo tin cho mày? Không lẽ nhà họ Tề vẫn luôn ngấm ngầm bồi dưỡng mày?” Văn Báo khiếp sợ nói.