Chàng Rể Quyền Quý

Chương 165




Chương 165

“Vâng, cậu Lâm! Tất cả nghe theo chỉ thị của cậu!” Thẩm Tam hưng phấn cực độ, nhiệt huyết sục sôi.

Cậu Lâm muốn giúp ông ta giành lấy vị trí số một tại tỉnh Đông Hải? Đây đúng là một cơ hội tuyệt vời.

Trước khi quen biết cậu Lâm, ông ta chẳng qua chỉ đứng số một ở Nam Thành, sau khi dựa vào cậu Lâm, không đến một tuần sẽ được ăn miếng thịt mỡ béo bở Đông Thành, thế lực bành trướng!

Ông ta hoàn toàn không nghi ngờ cậu Lâm có năng lực này hay không, nhưng chắc chắn anh là sự tồn tại của thần chết.

“Được rồi, ông về trước đi.” Lâm Tinh Vũ nói.

“Vâng!” Thẩm Tam cúi người, cung kính rời khỏi biệt thự.

Lâm Tinh Vũ cầm cốc trà lên, uống một ngụm nhỏ.

Không mất bao lâu nữa, Thẩm Tam và Tưởng Kỳ sẽ trở thành người đứng đầu tỉnh Đông Hải.



Anh cần phải bố trí thế lực của mình.

Lâm Tinh Vũ nhìn về khung cảnh của con sông Thanh Vân, không biết tại sao lại nghĩ đến Tề Hiên Giang và cuộc nói chuyện ấy, cứ cảm thấy lời của Tề Hiên Giang có gì đó rất kỳ lạ.

Choang!


Cốc trà trên tay đột nhiên rơi xuống đất vỡ vụn.

Sắc mặt Lâm Tinh Vũ hơi thay đổi, không hiểu sao trong lòng anh bỗng cảm thấy bất an, ánh mắt dần trở nên sâu thẳm.

Anh không thể nào không cầm chắc được một ly trà.

Từ bé đã theo sư phụ học y nghiên cứu chiêm tinh, tính toán huyền môn, đây chính là dấu hiệu của sự việc không tốt… Trong lòng Lâm Tinh Vũ cảnh giác, đám người đối thủ của Thẩm Tam tuyệt đối không thể tạo thành mối uy hiếp đối với anh.

Vậy thì rốt cục vấn đề nằm ở đâu?


Cùng lúc đó.

Trung tâm thành phố Thanh Vân. Khách sạn Thanh Vân.

Đêm không trăng.

Phòng triển lãm tầng hai mươi sáu, một màn tối đen lan tỏa mùi máu tươi.

Bùng! Bùng! Bùng!

Két bảo hiểm ở góc tường bị người nào đó dùng súng mở ra.


Một bóng người mặc áo đen, lấy đồ trong két bảo hiểm ra, vứt lên mặt bàn làm việc.

Bên cạnh bàn làm việc, còn có bóng của năm người mặc áo đen đứng một bên.


“Tề Hiên Giang đối xử với đứa con trai thất lạc mười mấy năm này không tồi, biết rằng bản thân đại nạn đến nơi, còn chuẩn bị một khoản tiền không nhỏ cho nó nữa.” Người áo đen phát ra tiếng nói khàn khàn.

“Nhưng tại sao con trai của Tề Hiên Giang lại không đến lấy?” Một bóng người mặc áo đen khác ngờ vực hỏi, là giọng nói trầm thấp của phụ nữ: “Là không thiếu tiền? Hay là không biết?”

“Dựa vào thông tin trước mắt chúng ta có được, có thể chắc chắn rằng con trai của Tề Hiên Giang biết về khoản tiền này, nhưng Tề Hiên Giang làm việc quá cẩn thận chặt chẽ, thế nên đã xóa sạch mọi dấu vết. Sau khi ông ta mua khách sạn này, còn xóa hết các video giám sát trước đó một năm.” Bóng người áo đen không cam tâm: “Nếu không phải bên cạnh Tề Hiên Giang xuất hiện nội gián, tôi cũng không biết ông ta đến tỉnh Đông Hải, đến thành phố Thanh Vân này.”

“Đáng tiếc, hôm nay không bắt được Lý Bộc, ngoài con chó già này ra, không ai có thể biết được huyết mạch cuối cùng của nhà họ Tề ở Đế Kinh, Tề Tinh Vũ bây giờ có thân phận gì, đang trốn ở đâu!” Người phụ nữ lạnh lùng nói.

“Cấp trên dặn phải nhổ cỏ tận gốc, đuổi cùng giết tận! Cho dù người đời sau này của nhà họ Tề ở Đế Kinh đang ở đâu cũng phải giết! Không hoàn thành nhiệm vụ thì cả đời này chúng ta đừng về Đế Kinh nữa!” Bóng người áo đen lạnh giọng nói tiếp: “Nhưng nếu con chó già Lý Bộc còn ở lại thành phố Thanh Vân thì có nghĩa là Tề Tinh Vũ vẫn ở thành phố Thanh Vân!”

“Chúng ta tiếp tục đuổi giết Lý Bộc, tìm cho ra con chó già này! Ngoài ra, bằng mọi giá phải tra rõ thân phận và chỗ ở hiện tại của Tề Tinh Vũ, sắp xếp thêm người theo dõi văn phòng làm việc của tầng này, có nhân viên nào đáng nghi đi vào khách sạn Thanh Vân thì lập tức bắt lại.”

“Rõ!”

Những người áo đen có mặt gật đầu, đồng thanh đáp lại.