Chàng Rể Quyền Quý

Chương 157




CHƯƠNG 157

“Anh! Tôi…” Vương Tử Văn có hơi lúng túng, sắc mặt đỏ ửng, muốn mắng lại nhưng không dám.

“Thế nào? Cậu còn không phục?” Ngô Dương lạnh lùng nhìn chằm chằm Vương Tử Văn.

Vương Tử Văn cứng đầu, hằn học đáp: “Chủ tịch Ngô, tôi nói cho anh biết, anh có quyền có thế như thế nào ở Ninh Thị Đông Hải thì chung quy cũng chỉ là một kẻ sinh sống ở tỉnh Đông Hải này, dám đắc tội nhà họ Vương chúng tôi ở đây, anh biết hậu quả là gì không!”

“Cậu đang uy hiếp tôi?” Ngô Dương cười khẩy, tỏ vẻ khinh thường, còn nhà họ Vương? Đắc tội đến Tổng Giám đốc Lâm, chắc hẳn nhà họ Vương nhà cậu cũng cách ngày diệt môn không xa nữa đâu!”

“Đội bảo vệ, vào đây dạy dỗ mấy người này một trận ra trò cho tôi, sau đó ném ra ngoài đường!” Ngô Dương lạnh lùng nói.

Anh ta vừa dứt lời, đội bảo vệ tay cầm dùi cui điện đang ở ngoài cửa xông vào, không nói một lời đá ngã bốn người Vương Tử Văn, kéo họ ra ngoài như xách một đám gà con.

“Các người làm gì vậy? Ối!”



Hai tên tay sai Tần Phi Thẩm Hạo muốn vùng vẫy thoát ra, nhưng lại bị dùi cui điện quất đến gào thét.

“Ngô Dương, tôi sẽ nói chuyện này với ba tôi!” Vương Tử Văn vừa bị lôi ra ngoài vừa không phục nói.


“Vậy thì kêu ba cậu Vương Quốc Khang đến tìm tôi, phận thế hệ sau như cậu không đủ tư cách nói chuyện với tôi.” Ngô Dương không đếm xỉa đáp.

Trán Vương Tử Văn nổi gân xanh, nhìn chằm chằm vẻ mặt như đang chế giễu của Lâm Tinh Vũ, cảm thấy vô cùng nhục nhã!

“Lâm Tinh Vũ, cậu cứ đợi đấy! Có giỏi thì trốn ở tập đoàn đá quý Trương Tthị cả đời đừng ra ngoài!” Vương Tử Văn tức giận nói.

Tên vô dụng này đúng là gặp may! Thời khắc mấu chốt lại đúng lúc gặp được Chủ tịch Ngô Dương.

Hôm nay mình cố ý đến đây để thị uy và ức hiếp Lâm Tinh Vũ, muốn thể hiện thực lực trước mặt Trương Uyển Du, không ngờ kết quả lại như bây giờ, tự mình tìm đến tận cửa để cho người khác mắng tới tấp, còn bị đuổi ra khỏi tập đoàn Trương thị một cách đầy nhục nhã.


Vương Tử Văn càng nghĩ càng tức, càng nghĩ càng cảm thấy trên mặt nóng ran, hận Lâm Tinh Vũ không thôi!

Đợi mấy người Vương Tử Văn bị đuổi ra ngoài, hai anh em Trương Di Hoà trong sảnh làm việc cũng giận xanh mặt.

“Chủ tịch Ngô, công ty chúng ta cần gì phải vì một quản lý quèn mà đắc tội với nhân vật quyền thế như cậu chủ nhà họ Vương chứ?” Trương Đức Hải thắc mắc.

Vốn dĩ đã đồng ý giúp Vương Tử Văn làm nhục tên phế vật Lâm Tinh Vũ kia một trận, bản thân buông lời độc ác, còn được kết giao tình với nhà họ Vương, kết quả lại xảy ra tình huống này, đoán chừng Vương Tử Văn có khi còn ghi thù với hai anh em họ.


“Thiển cận, chẳng trách Trương Thị trong tay hai người lại rách nát đến như thế này.” Ngô Dương không chút khách sáo mỉa mai.

“Ặc.” Trương Di Hoà cùng Trương Đức Hải đều đỏ mặt, không còn chút mặt mũi nào trước biết bao nhiêu lãnh đạo cấp cao.

“Hai người với tư cách là giám đốc điều hành lại thông đồng với người bên ngoài đối phó với một quản lý nhỏ của công ty, hai người còn mặt mũi đối diện với hội đồng quản trị sao?” Ngô Dương sẵn giọng lạnh lùng đáp, “Tôi cảnh cáo hai người, hiện tại phần lớn lợi nhuận của tập đoàn có liên quan với Ninh Thị, bất kỳ hành vi nào làm tổn hại tới tập đoàn, tôi đều sẽ nghiêm khắc ngăn chặn!”


“Các người muốn ăn cây táo rào cây sung, nịnh bợ nhà họ Vương, đừng có lấy sản nghiệp Ninh Thị ra làm của hồi môn, hiểu chưa?” Ngô Dương nghiêm túc nói, liếc mắt nhìn một vòng các quản lý: “Hôm nay trước mặt tất cả quản lý trong công ty tôi nói rõ một điều, Ngô Dương tôi còn ở tập đoàn, tuyệt đối không cho phép người ngoài đến bắt nạt nhân viên dưới trướng tập đoàn.”

Bộp! Bộp! Bộp!

Ban quản lý cấp cao của tập đoàn đang có mặt đều vỗ tay tán thưởng, ra vẻ vô cùng cảm động.

Lâm Tinh Vũ và Trương Uyển Du cũng niềm nở vỗ tay theo.