Chàng Rể Quyền Quý

Chương 142




CHƯƠNG 142

Cái khác không dám nói, ở Thành Bắc này, lại là vườn hoa Thủy Nguyên, Tưởng Kỳ tự cảm thấy mình vẫn động được.

“Là bị mẹ vợ tôi đuổi đi.” Lâm Tinh Vũ cười tự giễu.

Tưởng Kỳ ngây người, cũng không biết nên nói tiếp như thế nào. Anh ta thầm suy nghĩ, lúc trước mình từng hỏi thăm về Lâm Tinh Vũ, biết Lâm Tinh Vũ là con rể ở rể nhà họ Trương, người ngoài đồn Lâm Tinh Vũ là kẻ bỏ đi, nhà họ Trương cũng đều xa lánh Lâm Tinh Vũ.

Ba vợ mẹ vợ Tổng Giám đốc Lâm còn không phải người nhà họ Trương sao?

Tưởng Kỳ cảm thấy cái này thật buồn cười, người nhà họ Trương thật đúng là Phật ở ngay trước mắt lại không biết. Một pho tượng Phật to lớn như thế mà lại bị nói thành kẻ ở rể vô dụng? Còn đuổi Lâm Tinh Vũ ra khỏi nhà?

“Ặc, Tổng Giám đốc Lâm, tính cách của anh thật tốt quá.” Tưởng Kỳ xấu hổ cười, lại kính một điếu thuốc Cửu ngũ chí tôn, châm thuốc cho Lâm Tinh Vũ.



Lâm Tinh Vũ hút một hơi, liếc nhìn Tưởng Kỳ, người này thật biết nói chuyện.

“Tưởng Kỳ, người đứng phíasau công ty bất động sản Hải Dương các anh là ai?” Lâm Tinh Vũ tùy ý hỏi Tưởng Kỳ dám cam đoan đêm nay có thể giúp mình vào ở sơn trang Tuyết Long, vậy chứng tỏ công ty bất động sản Hải Dương chắc chắn có góp tiền vào sơn trang Tuyết Long.


Nên biết rằng khu biệt thự cao cấp ở thành phố Thanh Vân, không phải ai muốn nhúng vào là có thể nhúng, có tiền cũng không dễ nói.

Trên mặt Tưởng Kỳ lộ vẻ phức tạp, nặng nề nói: “Cổ đông lớn nhất sau lưng công ty bất động sản Hải Dương là nhà họ Tôn, chẳng qua Chủ tịch chưa bao giờ ra mặt, chỉ nhận chia hoa hồng thôi.”

“A? Nhà họ Tôn?” Lâm Tinh Vũ hưng trí hỏi: “Vậy chắc anh biết Tôn Kiên nhỉ?”

“Tôn Kiên…” Trên mặt Tưởng Kỳ rõ ràng xuất hiện vẻ tức giận, sau đó lại nhanh chóng che đi.


“Có biết, anh ta là cậu cả của tôi.” Tưởng Kỳ chua xót nói: “Đương nhiên, Tổng Giám đốc Lâm, tôi cũng chỉ nói những lời này trước mặt anh thôi.”

Lâm Tinh Vũ nhíu mày, nhìn chăm chú Tưởng Kỳ.

Anh đoán được đại khái vì sao Tưởng Kỳ thân là Tổng giám đốc công ty bất động sản lớn nhất Thành Bắc mà ngày đó hai bên thông gia gặp nhau, anh ta lại tự mình đi cao ốc Bảo Đỉnh đến nhà xin lỗi mình.

“Anh là người thông minh, có chuyện thì cứ nói thẳng.” Lâm Tinh Vũ thản nhiên nói.


Tưởng Kỳ tiếp cận mình là có mục đích, chẳng qua Tưởng Kỳ rất biết thời thế, anh cũng không ngại cho anh ta một cơ hội.

Tưởng Kỳ nhìn Lâm Tinh Vũ, sắc mặt phức tạp, như là hạ quyết tâm gì đó.


Anh ta nghiêm mặt nói: “Tổng Giám đốc Lâm, đầu tiên tôi xin lỗi anh, tôi tiếp cận anh quả thật là vì muốn theo phe anh. Tôi là thành tâm.”

Lâm Tinh Vũ không nói, chỉ dập tắt điếu thuốc.

Tưởng Kỳ nghiêm túc nói: “Tôi biết anh và Tôn Kiên không hợp nhau. Tôi và Tôn Kiên có thù máu, nhưng bằng vào chính tôi thì có cố gắng cả đời cũng không đối phó được anh ta.”

Nói đến đây, Tưởng Kỳ cắn chặt răng, hai mắt phiếm đồng, như là nhớ tới chuyện gì đó cực kỳ không tốt.

“Anh nói tiếp đi.” Lâm Tinh Vũ khá hứng thú.

“Thật ra ở phương diện nào đó, tôi giống anh, tôi cũng là ở rể.” Tưởng Kỳ lắc đầu, cười khổ nói: “Tôi ở rể nhà họ Tôn mười năm. Lúc trước công ty bất động sản Hải Dương toàn bộ do một tay tôi kinh doanh lên, trở thành công ty bất động sản lớn nhất Thành Bắc. Nhà họ Tôn chỉ cần ngồi chờ lấy tiền, lại còn mạnh mẽ khống chế mạnh lưới quan hệ của tôi. Tôi vất vả vì nhà họ Tôn mười năm, nhưng kết quả là, nhà họ Tôn lại không cho phép tôi nói với bất cứ ai, tôi là người nhà họ Tôn…”