Chàng Rể Quyền Quý

Chương 139




CHƯƠNG 139

Nhưng cậu thì sao, cậu thế mà lại dám ở ngoài chơi gái sau khi gây chuyện! Tôi chỉ cần nhớ đến là trong lòng như đang bừng bừng lửa đốt!”

Lâm Tinh Vũ thầm lắc đầu, không nói gì.

Vương Tử Văn này thật đúng là chỗ nào cũng lợi dụng được, thế mà đi cả con đường qua ba mẹ rồi.

“Dù sao bây giờ ông cụ cũng không còn, lời nói lúc trước không còn ý nghĩa nữa.” Lư Ngọc Trân nói, bà ta nhìn Trương Minh Viễn: “Minh Viễn, ông thấy sao? Cứ làm theo cái đã bàn bạc với cô hai của Uyển Du đi.”

Trương Minh Viễn nhíu mày, nhìn Lâm Tinh Vũ, ông ta càng cảm thấy hít thở khó thông.



“Việc này tôi không nói, bà bàn với con gái đi.” Trương Minh Viễn thở dài nói lúc trước là ông cụ chỉ hôn để Lâm Tinh Vũ vào cửa, ông ta là con, cũng không thể làm trái lại chuyện ba đã làm chứ?

“Được rồi! Uyển Du, việc hôm nay con nói không tính.” Lư Ngọc Trân nghiêm túc nói, bà ta không cho Trương Uyển Du có cơ hội nói chuyện.


Bà ta lạnh lùng nhìn Lâm Tinh Vũ, châm chọc khiêu khích nói: “Lâm Tinh Vũ, nếu cậu có lương tâm thì tự giác chút, đừng liên lụy nhà chúng tôi nữa. Không phải cậu nói ngay cả cô cả nhà họ Vương cũng đến mời cậu làm phó Tổng Giám đốc công ty à? Vậy cậu đi đi thôi, cái miếu nhỏ nhà chúng tôi không chứa được đại phật cậu.”

“Cậu thích chơi gái ở ngoài, tôi cũng thành toàn cho cậu, cậu đi sống cùng người phụ nữ tối nay đi.” Lư Ngọc Trân nói không chút kiêng nể: “Dù sao bây giờ cậu có năng lực rồi, không cần phải dựa vào Uyển Du để ăn cơm nữa đúng không? Như vậy càng vui mừng, dù sao cậu và Uyển Du cũng chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa.”

“Lâm Tinh Vũ, bây giờ cậu giao chìa khóa nhà này ra đây đi.” Lư Ngọc Trân nghiêm mặt nói.


“Mẹ, mẹ thế này hơi quá đáng rồi…” Trên mặt Trương Uyển Du lộ vẻ hổ thẹn, cô nói giúp Lâm Tinh Vũ: “Cái nhà này là Lâm Tinh Vũ bỏ tiền mua, mẹ đã quên rồi à?”

“Cái gì mà Lâm Tinh Vũ mua? Không phải mẹ đã nói với con rồi à? Không có con đưa cậu ta lên làm trợ lý Tổng Giám đốc thì cậu ta lấy cái gì mua nhà, bây giờ còn đang ở sạp ven đường kìa!” Lư Ngọc Trân không cho là đúng, bà ta hừ lạnh một tiếng: “Hơn nữa người đứng tên trên giấy chứng nhận bất động sản là tên của con còn gì?”

“Không phải, mẹ, dù nói thế nào đấy cũng là Lâm Tinh Vũ sang tên cho con, cũng là anh ấy bỏ tiền.” Trương Uyển Du xấu hổ, chuyện này quả thật là mẹ quá đáng.

Nhưng Lư Ngọc Trân hoàn toàn không nghĩ giống Trương Uyển Du, bà ta cảm thấy Lâm Tinh Vũ mua nhà hiếu kính bọn họ là chuyện vốn nên làm.


“Mẹ đã nói đây là điều Lâm Tinh Vũ phải làm sau hai năm ăn không uống không, hiếu kính nhà ta là chuyện hiển nhiên!” Lư Ngọc Trân hiên ngang lẫm liệt nói: “Hơn nữa cái nhà sáu tỷ đã là gì? Con không phát hiện Vương Tử Văn vừa ra tay chính là lễ gặp mặt xa xỉ phẩm giá trị mấy tỷ à?”


“Con gái, Vương Tử Văn có ý với con. Sau này con tạo quan hệ tốt với Vương Tử Văn, cái nhà chỉ có sáu tỷ này tính cái rắm gì.” Lư Ngọc Trân mạnh mẽ nói: “Càng chưa nói cái phòng này vốn là cái chúng ta nên có được! Lâm Tinh Vũ gây phiền toái cho con, cho nhà chúng ta, chút tiền ấy có thể giải quyết được chuyện không?”

Lâm Tinh Vũ thầm lắc đầu, anh biết Lư Ngọc Trân cực kỳ hám giàu từ lâu, lúc này nhìn là biết bà ta đã bị đống quà tặng đắt tiền của Vương Tử Văn kích thích, trong lòng càng bành trướng thêm.

“Không thể nói như vậy đâu mẹ, con cũng mới chỉ gặp Vương Tử Văn kia một lần mà thôi!” Trương Uyển Du rất bất đắc dĩ nói.

“Người ta vừa gặp đã yêu con còn gì. Nếu không sao phải vung tay tặng quà cả mấy tỷ? Ngay cả bị Lâm Tinh Vũ làm mất mặt cũng không truy cứu nhà chúng ta.” Lư Ngọc Trân ra vẻ hiểu rõ đạo lý: “Con nghĩ lại xem, hôm nay con cũng nhìn rõ bản chất của Lâm Tinh Vũ rồi đúng không, vô dụng còn ngoảnh mặt làm ngơ khi nhà ta gặp rắc rồi, còn không có lương tâm đi ra ngoài chơi gái! Mẹ thấy, Vương Tử Văn coi như gián tiếp giúp con một phen, đây cũng là tốt cho con, thoát khỏi thằng lòng lang dạ sói Lâm Tinh Vũ này từ sớm. Cô hai con cũng nói riêng với mẹ việc này rồi, bước lên được nhà họ Vương, sau này cuộc sống sẽ chỉ có giàu có sung túc!”