Chàng Rể Quyền Quý

Chương 134




CHƯƠNG 134

Lâm Tinh Vũ nhìn Vương Hồng Lăng vốn nhan sắc tuyệt đẹp, lạnh lùng vô song lại biến thành vẻ tức giận kiêu ngạo này. Vẻ mặt cô hơi giận, nhưng lại tủi thân vì sợ giống như là một học sinh làm sai, đang bị thầy dạy dỗ lại không phục lắm.

Lúc này mới phù hợp với tuổi tác và dung mạo hơi non nớt của cô.

“Tôi còn tưởng rằng cô cả nhà họ Vương là một cô gái anh hùng, thấy núi sập mà không đổi sắc mặt. Xem ra, cũng là một cô gái nhỏ thôi.” Lâm Tinh Vũ cười một tiếng, xoay người rời đi.

Mặt Vương Hồng Lăng trở nên đỏ bừng trước khi Lâm Tinh Vũ nói lời này rời đi.

Thật sự quá mất mặt!

“Anh sàm sỡ tôi? Còn dám xem thường tôi?” Vương Hồng Lăng tràn đầy vẻ không phục, đứng dậy tức giận quát to: “Lâm Tinh Vũ, anh không được đi! Đứng lại nói rõ ràng cho tôi!”



Nhưng Lâm Tinh Vũ đã xuống lầu từ lâu, đã không thấy bóng dáng.

Vương Hồng Lăng ngồi về vị trí, thần sắc thay đổi.


Cô ta đưa bàn tay ngọc ngà chống cằm, giống như đang nghiêm túc suy tính gì đó.

“Anh lại dám đối xử với tôi như vậy?” Vương Hồng Lăng thù hận nói, nhưng lại chợt nhớ tới dáng vẻ Lâm Tinh Vũ từ trên cao nhìn xuống tay giữ cằm cô, trên mặt lại hiện lên màu đỏ ửng.

“Quá ghê tởm, thật là quá đáng!” Vương Hồng Lăng quơ quả đấm nhỏ đánh không khí, tức giận nghiến răng, vô cùng không phục.

Ai cũng biết, cô cho tới giờ chưa từng bị con trai chạm vào tay, đừng nói là mặt!


Từ khi có thể nhận thức, cô luôn ở vị trí tôn quý, cao cao tại thượng, đi đến đâu cũng có người xếp hàng nịnh nọt, ở thành phố Thanh Vân bất kể đi tới đâu cũng được đãi ngộ như công chúa! Hơn nữa ông và ba đều cưng chiều, căn bản là chưa bao giờ phải chịu tủi thân, tức giận!

“Chẳng lẽ anh ta không sợ tôi? Không sợ nhà họ Vương?” Vương Hồng Lăng chép miệng, làm sao cũng nghĩ không thông, Lâm Tinh Vũ dựa vào cái gì dám ồn ào với mình như vậy, còn dám sờ mình. . .

Cũng không biết Vương Hồng Lăng đang suy nghĩ gì, một chút nổi nóng, một chút thẹn thùng, sắc mặt thay đổi không ngừng, ngồi tại chỗ, đã khoảng mười phút trôi qua.

“Ôi! Cô chủ, không sao chứ?” A Lục A Thất tỉnh lại, thần sắc khiếp sợ, chợt đứng về phía Vương Hồng Lăng khom người nói.


“Cô chủ, Lâm Tinh Vũ anh ta chạy rồi sao? Anh không vô lễ với cô chứ?” Hồ Minh Nhân cũng tỉnh lại, trên mặt tràn đầy vẻ lo lắng hỏi.

“Hừ! Đừng nhắc tới người này, nhắc tới tôi lại tức điên lên!” Vương Hồng Lăng hừ lạnh một tiếng.


“Cô chủ, thuộc hạ đáng chết! Không thể bảo vệ tốt cô chủ, cô chủ xin trừng phạt!” A Lục cùng A Thất xấu hổ nói.

Hai trên mặt người tràn đầy xấu hổ, cúi đầu vô cùng thấp, thân là vệ sĩ của cô chủ, lại thất thủ ngay trước mặt, không còn mặt mũi đối diện với cô chủ nữa.

“Được rồi, kỹ năng không bằng người ta, không trách các cậu.” Vương Hồng Lăng than thở nói, trong lòng không nghĩ ra, A Lục và A Thất đã là kẻ tàn nhẫn trong giới sát thủ, lại bị Lâm Tinh Vũ dễ dàng đánh ngã như vậy, tên kia rốt cuộc có lai lịch gì?

Nghe được lời này của Vương Hồng Lăng, A Lục A Thất trên mặt nóng bỏng, không đất dung thân, càng thêm xấu hổ, hai người nhìn nhau một cái, quỳ xuống.

“Cô chủ, mạng của chúng tôi do cô nhặt về, lần này thất bại, làm cô chủ xấu hổ, hai anh em tôi không mặt mũi sống nữa.” A Lục và A Thất cắn chặt răng, cảm giác vô cùng khó chịu.

Thân là sát thủ nhà nghề huấn luyện từ nhỏ, bọn họ biết rõ hơn bất kì ai, một sát thủ thất bại thể hiện điều gì.