Chàng Rể Quyền Quý

Chương 109




CHƯƠNG 109

“Tử Văn, Uyển Du, các cháu xảy ra chuyện gì ở bên đây vậy?”

Ngay lúc này, một giọng nói hơi tức giận vang lên.

Trương Lệ từ một phòng bao khác đi qua, bên cạnh còn có Vương Hiến đi theo.

“Bác ba, bác gái.” Vương Tử Văn chào hỏi, biểu cảm mỉa mai nói: “Không có gì. Cháu tặng quà gặp mặt cho Uyển Du, Lâm Tinh Vũ lại quyết định thay Uyển Du, nói Uyển Du không nhận.”

“Cái gì?” Trương Lệ nhìn mấy món quà quý giá đặt trên bàn một cái, hơi nhíu mày lại.

Bà ta lạnh lùng nhìn Lâm Tinh Vũ, vẻ mặt rõ ràng mang theo vẻ tức giận, chất vấn nói: “Lâm Tinh Vũ, cậu là cái thá gì? Còn nói Uyển Du không nhận? Cậu có biết tấm lòng này của Tử Văn đáng quý cỡ nào hay không? Cậu muốn bôi bác mặt mũi của nhà họ Vương à?”



“Thật không biết tốt xấu!” Trương Lệ cười lạnh một tiếng: “Tôi nói cho cậu biết, Lâm Tinh Vũ, cậu đừng có mơ tưởng ăn bám nhà họ Trương chúng tôi nữa. Tương lai của Uyển Du là phải gia nhập vào giới thượng lưu của thành phố Thanh Vân, cậu cũng đừng hòng phá đám, cản đường Uyển Du.”

“Hừ!” Sắc mặt Vương Hiến rất khó coi, lạnh lùng nhìn Lâm Tinh Vũ: “Có một số người thật không biết tự lượng sức mình, sau khi đến đây mở mang tầm mắt mà vẫn không hiểu rõ được bản thân là thứ thân phận gì?”


Trương Lệ cực kỳ uy nghiêm nói: “Uyển Du, cô thay cháu làm chủ! Nhận quà của Tử Văn đi, rồi cảm ơn Tử Văn một tiếng.”

“Uyển Du nói cô ấy không muốn nhận quà, cô đang muốn ép cô ấy sao?” Lâm Tinh Vũ lạnh nhạt nhìn Trương Lệ.

Nếu Uyển Du muốn nhận quà thì anh sẽ không nói gì, cũng sẽ không ngăn cản.

Nhưng anh không cho phép bất cứ ai ép buộc Uyển Du.


“Cậu đừng có mà ngang ngược! Cậu dám chống đối tôi sao!” Trương Lệ tức giận nhìn chằm chằm Lâm Tinh Vũ: “Cậu nói Uyển Du không muốn là nó không muốn thật hả? Còn không phải do tên oắt con vô dụng như cậu phá hoại sao, cậu không muốn thấy người khác sống tốt đúng không? Tôi thấy cậu thật sự quá nham hiểm rồi đấy!”

“Cho dù tên vô tích sự anh có là chồng của Uyển Du thì đã sao? Ngay cả cô hai Uyển Du cũng không lên tiếng thì đâu đến lượt anh làm ầm ĩ?” Tần Phi nói giúp một tay, trợn mắt nhìn Lâm Tinh Vũ.

“Loại người này thật ghê tởm, anh ta đang ghen tị với anh Vương thôi. Nếu có bản lĩnh thì mua cho có vợ những thứ tốt hơn đi chứ đừng ngăn cản người khác tặng quà!” Ngô Sở Vũ châm chọc.

“Những món quà này rất đắt sao?” Lâm Tinh Vũ lạnh nhạt hỏi.


“Ha ha! Mắc cười quá đi! Quả nhiên là tên ăn bám mà, còn chẳng biết những thứ này đắt đến mức nào nữa, đừng nghĩ vài triệu là có thể mua được.” Ngô Chẩm chế nhạo không thương tiếc.

“Lâm Tinh Vũ, phần quà gặp mặt này là tấm lòng của Tử Văn, giá trị mấy tỷ đó! Đời này cậu không thể kiếm được nhiều tiền như vậy đâu có hiểu không? Đến bây giờ mà cậu vẫn không biết rõ khả năng của mình sao?” Trương Lệ cười khẩy: “Uyển Du sắp bước vào tầng lớp thượng lưu của thành phố Thanh Vân rồi, cậu và con bé hoàn toàn khác biệt, cậu tưởng nhà họ Trương sẽ để cho cậu ăn bám mãi sao?”


“Trợ lý Lâm, đây chỉ là một món quà gặp mặt nhỏ mà tôi tặng cho Uyển Du thôi. Chẳng lẽ anh là một thằng đàng ông mà lại nhỏ mọn như vậy sao?” Vương Tử Văn cười như không cười nói: “Hay là nói, một tên vô tích sự như anh không thể chịu được đã kích này?”

Lâm Tinh Vũ nhìn Vương Tử Văn, sau đó đột nhiên bật cười, nói: “Đả kích? Không, không, không, tôi muốn nói là Uyển Du không thích món quà của anh.”

“Ha ha, trợ lý Lâm, tôi muốn biết câu không thích này là có ý gì? Vương Tử Văn không khỏi có chút tức giận, sắc mặt anh ta trông vô cùng khó coi: “Anh có dám nói đây là ý của Uyển Du không?”

Đây không phải là đang tát vào mặt anh ta sao?